Cuộc Sống Làm Giàu Của Quân Hộ Biên Quan


Khương Vãn múc mì ra tô, gọi Tạ Đồng bưng vào nhà cùng nàng.

Sau khi bày biện bát mì thơm phức lên bàn, nàng đẩy bát mì trước mặt Tạ Dực, sau đó ngồi xuống, cầm đũa lên định ăn, thì nghe Tạ Dực hỏi: "Gần đây, hễ ai hỏi han, nàng đều dạy họ sao?"

"Đương nhiên rồi, bọn họ đều đổi đồ cho ta, buôn bán tốt như vậy, sao lại không làm."

"Vậy nàng có từng nghe câu nói, dạy tốt đồ đệ, chết đói sư phụ chưa?"

Vừa rồi, khi Khương Vãn dạy mọi người, Tạ Dực vẫn luôn quan sát, nàng không những không giấu nghề, ngược lại còn dạy rất nhiệt tình.

Tạ Dực không biết nàng học được tay nghề này từ đâu, một nghề giỏi có thể giúp một người an thân lập mạng, vậy mà nàng… cứ như sợ người khác học không được, dạy dỗ vô cùng tận tâm.

Nhưng đối với Khương Vãn, nếu như nàng lo lắng người khác học lỏm được chút ít đã có thể vượt qua nàng, vậy thì kiếp trước nàng đã sống uổng phí rồi.

Món ngon thời hiện đại nhiều như vậy, nàng đều có thể dựa vào tay nghề của mình để mở chuỗi nhà hàng, hiện tại sao phải lo lắng có người thay thế mình chứ?


Chỉ là những lời này, nàng đương nhiên không thể nói rõ với Tạ Dực: "Nấu ăn là phải luyện tập nhiều mới có thể thành thạo, bọn họ dù học được, cũng chưa chắc đã nấu ngon bằng ta.

Hơn nữa, mọi người sống khổ cực như vậy, chỉ mong có một bữa ăn ngon, ta đã biết, thì tại sao phải giấu giếm."

Tạ Dực bật cười: "Nàng đúng là hào phóng."

"Chuyện đó để sau, ta còn có việc muốn thương lượng với chàng.” Khương Vãn thuật lại chuyện vừa rồi cho Tạ Dực nghe.

Hiện tại hắn vẫn còn đang bị thương, đương nhiên sẽ không phải đi khai hoang.

Tạ Dực định nói với Khương Vãn sẽ đến quân doanh xin miễn đi, không ngờ cô nương trước mặt hai mắt sáng rực, đề nghị: “Đợi đến lúc bọn họ lên núi khai hoang, ta sẽ đi bán đồ ăn cho những quân lính không có ai mang cơm đến, chàng thấy thế nào?”

“...?”

****

Tạ Dực: "Chuyện nàng muốn bàn bạc với ta là chuyện này sao?"

"Không thì là chuyện gì?"

Tạ Dực bật cười, nhưng cũng không biết mình đang tức giận điều gì, bèn lặng lẽ cúi đầu ăn mì.

Khương Vãn chợt hiểu ra, "Chẳng lẽ chàng nghĩ ta muốn bàn bạc với chàng chuyện chàng có đi khai hoang trên núi hay không sao?"

Bắt gặp ánh mắt lườm nguýt của đối phương, Khương Vãn cười nói: "Chuyện này còn cần phải bàn bạc sao, chân chàng còn chưa khỏi hẳn, cần gì phải vội vàng như vậy, trời có sập xuống thì cũng phải dưỡng bệnh cho khỏe rồi tính tiếp."

Nàng không giống như đang cố ý nói lời ngon tiếng ngọt, Tạ Dực nhìn Khương Vãn thêm vài lần, thấy nàng cũng đang cúi đầu ăn mì, sự khó chịu trong lòng cũng theo đó tan biến.


Đến quân doanh xin miễn đi cho Tạ Dực là chuyện quan trọng, chiều hôm đó, Khương Vãn liền đến tìm Tổng Kỳ để trình bày tình hình.

Quân hộ bị bệnh quả thực không cần phải đi khai hoang, dù sao đi cũng chỉ thêm vướng víu.

Sau khi nghe xong, Tổng Kỳ còn giả vờ làm khó Khương Vãn vài câu, nào là nói nhà họ Tạ không có người đi khai hoang là không được, nào là nói đến vấn đề bổng lộc.

Tạ Dực không thể đi khai hoang theo quy định, bổng lộc chắc chắn sẽ không nhận đủ, nói đi nói lại, trong thời gian hắn ở nhà dưỡng bệnh, bổng lộc mỗi tháng chỉ còn một nửa, từ tám đấu gạo giảm xuống còn bốn đấu.

Có còn hơn không, Khương Vãn nhượng bộ, Tổng Kỳ cũng không nói gì đến chuyện phải tự mình đến mới được nhận bổng lộc nữa, liền phát bốn đấu gạo của tháng này cho Khương Vãn.

Lĩnh bổng lộc xong, Khương Vãn không vội về nhà.

Nàng dò hỏi khắp nơi trong quân doanh về chuyện đi khai hoang trên núi.

Ngọn núi đó cách Mã gia thôn không xa, đi bộ chưa đến nửa canh giờ là tới.

Toàn bộ quân lính của mấy Bách hộ xung quanh đều được điều động, tất cả đều phải đi đào núi, khai đường, yêu cầu mỗi ngày giờ Mão bắt đầu làm việc, giờ Dậu kết thúc, ba bữa cơm đều phải tự lo liệu.

Những người có thê tử, có phụ mẫu huynh đệ chăm sóc thì không sao, sẽ có người mang cơm đến tận nơi.


Còn những người thân thích đều đã mất, chưa lập gia đình, thì chỉ có thể rủ nhau, bàn bạc xem làm cách nào nhóm lửa nấu chút cháo lót dạ.

Hỏi han một vòng, Khương Vãn đã nắm rõ tình hình, bèn quay về nhà.

Nàng không phải người chỉ biết nằm mơ giữa ban ngày, một khi đã có ý tưởng này, có thể thực hiện hay không, phải có kế hoạch cụ thể.

Là lên núi bày hàng bán đồ ăn, hay là chỉ định người mang đến, những việc này đều cần có dụng cụ.

Trước đó, nồi nhà họ Tạ đã bị hỏng, nàng đã sửa sang lại để dùng tạm, sau này nếu như làm ăn lớn, dụng cụ nấu nướng phải thay mới toàn bộ.

Đồ ăn sau khi nấu xong, làm sao để mang đến cũng là một vấn đề.

Còn nữa, giá cả cho mỗi người là bao nhiêu, điều này quyết định việc kinh doanh của nàng có thể duy trì lâu dài hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận