Cuộc Sống Làm Giàu Của Quân Hộ Biên Quan


Ngón tay thon dài của nam nhân đặt trên miếng ngọc bội, miếng ngọc trông rất đẹp, màu xanh biếc tỏa ra ánh sáng long lanh, càng tôn lên làn da trắng nõn của hắn.

Khương Vãn nhìn miếng ngọc trên bàn với vẻ khó tin, sau đó ngẩng đầu lên.

Tạ Dực thần sắc thản nhiên, không nhìn ra cảm xúc gì, dưới ánh nắng chiều tà dịu dàng, dung mạo tuấn tú càng thêm nho nhã, đúng chuẩn một vị quân tử.

Ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, không đợi Khương Vãn trả lời, Tạ Dực hỏi: "Nàng nhìn ta như vậy làm gì?"

Khương Vãn hoàn hồn, xấu hổ dời mắt, cúi xuống nhìn miếng ngọc bội.

Ngọc bội hình vuông, được chạm khắc hoa văn mà nàng không hiểu, ở giữa có thể nhìn thấy một chữ, hình như là chữ "Đinh", sợi dây màu đỏ ở phía dưới được thắt thành hình bông hoa, tua rua rũ xuống, miếng ngọc cầm trên tay mát lạnh, nếu như ở thời hiện đại, ít nhất cũng là món đồ cổ có giá trị liên thành.

Khương Vãn trả lại ngọc bội: "Tạ công tử, vật này quá quý giá, ta không thể nhận."


Tạ Dực không nhận, "Giữa hai ta, không cần phải khách sáo như vậy.

Nàng vất vả vì gia đình như vậy, ta chỉ có thể làm những việc này cho nàng, hơn nữa miếng ngọc này đối với ta cũng vô dụng, chi bằng đưa cho nàng còn hơn."

Tuy Khương Vãn không phải người am hiểu đồ cổ, nhưng cũng có thể nhìn ra miếng ngọc bội này có thể cầm cố được một khoản kha khá.

Có số tiền này, nàng có thể làm được nhiều việc hơn.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, nàng gật đầu, "Vậy thì đa tạ chàng."

Nhìn thấy nàng nhận lấy ngọc bội, khóe môi Tạ Dực khẽ nhếch lên, nụ cười trên mặt càng thêm sâu xa.

Miếng ngọc bội này là do ngoại tổ phụ - Đinh lão tướng quân tặng cho hắn, năm đó nhà họ Đinh bị Hoàng thượng thanh trừng, Định Quốc Công phủ từng một thời huy hoàng cũng theo đó sụp đổ, những thuộc hạ từng đi theo nhà họ Đinh người thì tản mác khắp nơi, người thì bỏ đi biệt xứ.

Sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Tạ, Tạ Dực vẫn luôn mang theo miếng ngọc bội này bên mình.

Hắn chờ đợi một ngày nào đó, có thể dựa vào miếng ngọc này để liên lạc với thuộc hạ cũ của nhà họ Đinh.

Kiếp trước, vì muốn chuộc Tạ Đồng, hắn đã đem miếng ngọc bội này đi cầm cố, cũng nhờ vậy mà được quý nhân cứu giúp.

Tạ Dực cũng nghe nói từ chỗ vị quý nhân kia, thuộc hạ cũ của nhà họ Đinh khi nhìn thấy ngọc bội của chủ nhân trong tiệm cầm đồ, đều sẽ cố gắng tìm kiếm, nếu như là cầm đồ, bọn họ sẽ dò la tin tức tìm kiếm chủ nhân, còn nếu như bán đứt, khi biết được người bán không liên quan gì đến nhà họ Đinh, bọn họ sẽ giết kẻ đó.

Ngoại tổ phụ từng dặn dò hắn, ngọc bội của nhà họ Đinh không thể để lọt vào tay người ngoài.

Có thể mang ngọc bội đi bán, chắc chắn là chủ nhân đã gặp chuyện không may.

Ngọc bội rất có giá trị, Tạ Dực làm vậy là muốn thăm dò mục đích của Khương Vãn.


Nếu nàng ta nảy lòng tham, bán đứt miếng ngọc, cho dù có rời đi, cũng không thoát khỏi bị truy lùng, nhưng nếu nàng ta chỉ cầm cố, có thể mượn tay thuộc hạ cũ của nhà họ Đinh để tìm được hắn và Tạ Đồng.

Một mũi tên trúng hai đích.

Hắn rất muốn xem, rốt cuộc Khương Vãn sẽ đưa ra câu trả lời như thế nào.

Sau khi có được ngọc bội, giải quyết được vấn đề vốn liếng, Khương Vãn ngủ ngon hơn hẳn.

Mấy ngày tiếp theo, nàng tính toán xem cần bao nhiêu ngân lượng để mua sắm dụng cụ nhà bếp, sau đó lại tính toán xem bản thân có thể gánh vác được bao nhiêu người.

Sau khi lập kế hoạch sơ bộ, Khương Vãn chuẩn bị đến chợ huyện Vân, thứ nhất là để hỏi xem ngọc bội có thể cầm cố được bao nhiêu tiền, thứ hai là nàng muốn đi đặt một cái nồi mới.

Ăn sáng xong, Khương Vãn thu dọn một chút, chào Tạ Dực và Tạ Đồng, sau đó ra khỏi nhà.

Vừa đi đến cửa, Tạ Đồng đã chạy đến kéo nàng lại, ra hiệu bằng tay: “Chị dâu, muội cũng muốn đi.”

Ra hiệu xong, cô bé ngẩng đầu nhìn Khương Vãn với vẻ mặt mong chờ.


Từ ngày đến Mã gia thôn, cô bé chưa từng được đi đâu khác, mỗi lần chị dâu đi thị trấn về đều mua rất nhiều đồ ăn ngon, cô bé cũng muốn đi xem thử.

Khương Vãn nghĩ Tạ Đồng suốt ngày ở nhà cũng chán, Tạ Dực cũng không có ý kiến gì, nàng dắt tay cô bé, tìm một chiếc xe ngựa đi thị trấn, hai tỷ muội cùng nhau đến huyện Vân.

Xuống xe, Khương Vãn dẫn Tạ Đồng đi thẳng đến tiệm cầm đồ, đưa miếng ngọc bội cho chưởng quầy, hỏi: “Chưởng quầy, ngài xem, miếng ngọc bội này của ta có thể cầm cố được bao nhiêu tiền?"

****

Tiệm cầm đồ ở huyện Vân không lớn lắm, đối diện cửa chính là một chữ "Đương" thật to.

Hàng rào gỗ đàn hương màu tối ngăn cách hai bên, ở giữa có một khoảng trống, chưởng quầy nghe thấy tiếng động, thò đầu ra nhìn.

Vừa nhìn thấy Khương Vãn ăn mặc giản dị, không trang điểm cũng không đeo trang sức, trong lòng liền dâng lên một tia khinh thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận