Lúc này có người lên tiếng: “Đúng vậy lão Nghiêm, mau ăn cơm đi, cho mọi người mở mang tầm mắt, xem thử các ngươi ăn món gì ngon vậy."
Bốn người Nghiêm Xuân thấy vậy, biết hôm nay không thể trốn tránh được nữa, bọn họ tìm một chỗ ngồi xuống, cứng rắn mở nắp bát ra.
Những tên vừa rồi còn ồn ào, lúc này vừa luộc mì, vừa gân cổ nhìn sang.
Một mùi hương nồng đậm xoa vào mũi, hòa quyện cùng vị cay cay, kích thích vị giác của mọi người.
Bốn người Nghiêm Xuân nhìn bát cơm trước mặt, hai mắt suýt chút nữa rớt ra ngoài.
Thức ăn trong bát được chia thành bốn phần đều nhau, thịt luộc nước mắm thơm ngon cay nồng, cà tím hầm mềm rụt, bánh bao chiên giòn rụm, ngay cả cơm trắng cũng được nấu chín đều, từng hạt no đủ.
Màu sắc thức ăn đẹp mắt, được xếp ngay ngắn trong bát, nhìn vô cùng hấp dẫn.
Ban đầu Nghiêm Xuân cũng không ôm hy vọng gì nhiều, chỉ là muốn tìm người mang cơm đến cho tiện, lấp đầy bụng là được.
Ai ngờ thức ăn lại thịnh soạn như vậy.
Thậm chí còn có cả thịt!
Làm việc vất vả cả buổi sáng, mấy người bọn họ đều đã đói meo, trước món ngon hấp dẫn như vậy, ai còn quan tâm đến những lời nói lúc nãy, bọn họ vội vàng cầm đũa lên ăn.
Cơm trắng thấm đẫm nước sốt thịt luộc, hương thơm của thịt hoà quyện cùng hương thơm của gạo, thỏa mãn vị giác của người ăn.
Thịt được luộc vừa tới, không bị khô cũng không quá ngấy, quyện với nước sốt cay cay mặn mà, ăn một miếng là muốn toát mồ hôi.
Lúc đầu, đám người đang định cười mỉa mai bốn người Nghiêm Xuân, vậy mà nhìn thấy bát thức ăn đầy ắp kia, bọn họ đều im bặt.
Bọn họ không nhìn lầm, trong đó thật sự có thịt!
Nghiêm Xuân đói bụng, cắm cúi ăn một mạch hết nửa bát cơm, do ăn quá nhanh nên suýt nữa thì bị nghẹn.
Hắn ta vỗ vỗ ngực, gắp một miếng cà tím, vỏ ngoài giòn giòn, bên trong mềm mại, nước sốt đậm đà, sau khi nuốt xuống, hắn ta nhìn Khương Vãn: “Khương nương tử, sao nàng lại cho nhiều đồ ăn như vậy, còn có cả thịt nữa, đều là nàng tự tay làm sao?”
“Ta không giỏi việc gì khác, chỉ biết nấu nướng, hôm nay là ngày đầu tiên ta bán, nên mới làm thêm chút thịt cho mọi người, xem như là cảm ơn mọi người đã ủng hộ.”
“Nương tử khách sáo rồi, lần này là bọn ta chiếm được tiện nghi của nàng rồi,” Nghiêm Xuân không phải người giỏi ăn nói, hắn ta cười ngượng ngùng hai tiếng, sau đó lại khen ngợi, “Lần trước ta được ăn món ngon như vậy là lúc dự tiệc cưới của Văn Sam, món canh miến đó.”
Khương Vãn cười nói: "Bát canh miến đó cũng là do ta làm."
Mắt Nghiêm Xuân sáng lên, “Thì ra là Khương nương tử!” Hèn gì Dương Văn Sam lại cam đoan với bọn họ, nói rằng đồ ăn nàng làm nhất định sẽ hợp khẩu vị, hóa ra nàng chính là đầu bếp trong bữa tiệc hôm đó.
Những lời này lọt vào tai mọi người xung quanh, những kẻ ban nãy còn định chế giễu, giờ phút này đều im lặng.
Trong số bọn họ cũng có không ít người từng tham dự tiệc cưới của Dương Văn Sam, cũng từng khen ngợi bát canh miến hôm đó.
Ai ngờ được, đầu bếp lại chính là thê tử của Tạ Dực? Huống hồ hiện tại, mùi thơm của thịt luộc bay khắp nơi, nhìn nồi mì nhạt nhẽo của mình, bọn họ không còn chút khẩu vị nào nữa.
Đáng ghét nhất là mấy tên Nghiêm Xuân kia.
Ăn thì ăn đi, cần gì phải cố ý để cho mọi người cùng nghe, như thể chưa từng được ăn đồ ngon bao giờ.
Có người quay mặt đi, tiếp tục nấu mì, người có quan hệ tốt hơn chút thì mặt dày đến hỏi bốn người Nghiêm Xuân có thể cho bọn họ nếm thử một miếng hay không.
Tuy bát cơm mà Khương Vãn dùng để đựng rất to, nhưng nam nhân sức ăn rất lớn, chừng này bọn họ còn thấy không đủ, làm sao có thể chia cho người khác.
Bọn họ chỉ biết ôm chặt bát cơm trong lòng, sợ người khác đến cướp mất.
Còn có người nói: “Không phải mấy người chê bai bảo món này không bằng mì sợi luộc sao? Sao giờ lại đến đây tranh giành với ta? Đi chỗ khác chơi…”
Tên bị đuổi đi hừ lạnh một tiếng, đứng dậy nói: “Chỉ là một văn tiền thôi, lão tử đây không thiếu!”
…
Đợi sau khi bốn người Nghiêm Xuân ăn cơm trưa xong, Khương Vãn thu dọn bát đũa, quay về nhà.
Khi nàng về đến nhà, Tạ Đồng đang ngủ trưa, Tạ Dực thì ở trong sân.
Nhìn thấy Khương Vãn bước vào, hắn chỉnh lại vạt áo, chống gậy đi tới, hỏi: "Hôm nay thế nào?"
Khương Vãn giơ giỏ trống không lên, cười rạng rỡ: “Ta đã ra tay rồi, chẳng lẽ còn có thể thất bại sao?”
Tạ Dực cũng bật cười.
Đúng là không biết khiêm tốn là gì.
Buổi chiều, Khương Vãn còn phải đi đưa cơm tối một lần nữa, bây giờ nàng phải nhanh chóng đun nước rửa bát.
Vừa mới nhóm lửa, nàng liền nghe thấy tiếng Tạ Dực gọi: "Khương thị."
Nàng ném củi vào bếp lò, vỗ vỗ tay, quay đầu lại: "Sao vậy?"
"Từ khi nào nàng lại học được tài nấu nướng này? Ta nhớ trước đây nàng không hề giỏi nấu nướng."