Khương Vãn cười, dắt Tạ Đồng, nói với vẻ thờ ơ: “Mấy năm nay, việc kinh doanh của Khánh Xuân Lâu không bằng Lạc Hà Các, ban đầu ta còn tưởng rằng nếu như chưởng quầy cần, ta có một số công thức nấu ăn ngon hơn so với Lạc Hà Các.
Xem ra chưởng quầy không cần, vậy thì ta không làm phiền nữa."
Nghe vậy, chưởng quầy Lư nhướn mày.
Trước kia, Khánh Xuân Lâu luôn là quán rượu lớn nhất huyện Vân.
Sau đó, Lạc Hà Các xuất hiện, mời được rất nhiều đầu bếp giỏi, khiến cho Khánh Xuân Lâu bị lép vế.
Để có thể vực dậy việc kinh doanh của Khánh Xuân Lâu, chưởng quầy Lư đã thử đủ mọi cách, cũng mời không ít đầu bếp, nhưng so với Lạc Hà Các vẫn có chút chênh lệch.
Nghe thấy hai chữ "công thức", chưởng quầy Lư không khỏi động lòng.
Nhưng hai người trước mặt chỉ là hai đứa con nít, sao hắn ta có thể dễ dàng tin tưởng?
Nhìn thấy Khương Vãn dắt Tạ Đồng sắp bước ra khỏi Khánh Xuân Lâu, chưởng quầy Lư cắn răng, chỉ là một nữ nhân dẫn theo một đứa bé, chẳng lẽ hắn ta còn bị lừa sao? Nếu như thật sự có công thức nấu ăn, đến lúc đó lọt vào tay Lạc Hà Các, chẳng phải là hắn ta càng thêm thiệt thòi?
Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, chưởng quầy tiến lên chặn đường Khương Vãn, "Vị khách quan này, nếu muốn bàn chuyện làm ăn, ít nhất ngươi cũng phải cho ta biết, rốt cuộc là công thức gì, có đáng để Khánh Xuân Lâu chúng ta hợp tác hay không chứ?”
Khương Vãn dừng bước, nghiêng người nhìn hắn ta: “Đương nhiên rồi, ta muốn bán công thức cho chưởng quầy, đương nhiên phải cho ngài xem trước."
Sau khi bàn bạc xong, Khương Vãn theo chưởng quầy đến nhà bếp.
Đầu bếp trong nhà bếp nhìn thấy hắn ta dẫn theo một nữ nhân xa lạ vào, định lên tiếng hỏi, chưởng quầy Lư giơ tay ra hiệu, liền có người nhường một cái bếp lò cho Khương Vãn.
Khương Vãn dặn Tạ Đồng ngoan ngoãn đứng bên cạnh, đừng chạy lung tung, sau đó nàng nhờ chưởng quầy Lư chuẩn bị cho nàng một miếng thịt ba chỉ và đường, rồi bắt đầu thái thịt.
Luộc sơ thịt qua nước sôi, thắng nước đường, phi thơm gia vị, đợi đến khi nước sốt sánh lại, Khương Vãn đổ sữa dê đã khử mùi tanh vào bột mì để ủ.
Đợi khi thịt xào xong, bột cũng đã ủ xong, nàng cho thêm đậu đỏ vào, sau đó quét một lớp dầu ăn lên xửng hấp, bắt đầu hấp bột.
Mất khoảng một canh giờ, hai món ăn đã được hoàn thành.
Khương Vãn bày biện thức ăn ra đĩa, chưởng quầy Lư nhìn thành phẩm, tâm trạng vốn chỉ muốn xem thử nay đã thay đổi.
Món ăn chú trọng sắc, hương, vị, nhất là đối với quán rượu như bọn họ, món ăn không chỉ ngon, mà hình thức cũng phải khiến cho khách hàng hài lòng.
Nhìn hai đĩa thức ăn mà Khương Vãn làm, thịt ba chỉ có màu đỏ sẫm, bóng loáng hấp dẫn, miếng thịt được cắt thành hình vuông nhỏ như quả anh đào, xếp ngay ngắn trên đĩa, còn có thể nhìn thấy nước sốt đỏ au trên miếng thịt.
Chưởng quầy Lư dùng đũa gắp một miếng cho vào miệng, đầu tiên là hương vị mặn ngọt lan tỏa, vỏ ngoài mềm mại, cắn một miếng, thịt béo gầy đan xen, béo mà không ngấy, vừa miệng.
Chưởng quầy Lư làm chưởng quầy quán rượu nhiều năm, cũng đã nếm thử qua không ít món ngon, nhưng vẫn bị món ăn này chinh phục.
Hắn ta không nhịn được gắp thêm hai miếng thịt cho vào miệng.
Ăn thịt xong, hắn ta liền ăn thử bánh sữa dê đậu đỏ.
Bánh mềm dẻo, vị ngọt của đậu đỏ hòa quyện với vị béo ngậy của sữa dê, không quá ngọt cũng không quá ngấy.
Khương Vãn quan sát biểu cảm của chưởng quầy Lư, cộng thêm sự tự tin về tay nghề của mình, nàng lên tiếng: "Chưởng quầy, ngài thấy hai món thịt kho tàu và bánh sữa dê đậu đỏ này thế nào?"
Ánh mắt chưởng quầy Lư lóe lên, che giấu sự động lòng trong mắt.
Hắn ta hiểu rõ trình độ của đầu bếp Khánh Xuân Lâu, cũng hiểu rõ đối thủ của mình.
Chỉ với hai món ăn này, đã có thể đánh bại Lạc Hà Các!
Hắn ta nắm tay che miệng ho khan một tiếng: "Không biết nương tử muốn bàn chuyện làm ăn này với ta như thế nào?"
"Chưởng quầy bỏ tiền ra mua hai công thức nấu ăn này của ta, ta sẽ dạy cho đầu bếp của Khánh Xuân Lâu, ngài thấy thế nào?"
"Giá cả bao nhiêu?"
"Hai món, tổng cộng mười lượng bạc, trả tiền mặt."
Chưởng quầy Lư sờ sờ cằm, mười lượng bạc đối với Khánh Xuân Lâu quả thực không đáng là bao, nhưng điều kiện mà Khương Vãn đưa ra không phải là giao dịch tiền trao cháo múc, theo như lời nàng nói, chính là nàng sẽ tự mình dạy cho đầu bếp của Khánh Xuân Lâu.
Nghề thủ công có truyền thừa, tài nấu nướng cũng vậy.
Thịt kho tàu là món ăn vùng Giang Tô, không phải là món ăn sở trường của người huyện Vân, cho dù đầu bếp có nếm thử qua, cũng không thể nấu ra được hương vị chính thống như Khương Vãn.
Nói cho cùng, Khánh Xuân Lâu cũng là người được lợi.
Nhưng hắn ta lo lắng, “Ta đương nhiên có thành ý hợp tác với nương tử, chỉ sợ lỡ như đầu bếp còn chưa học xong, nương tử lại bỏ đi, chẳng phải là ta sẽ chịu thiệt sao? Nếu như nương tử có người hoặc đồ vật gì đó để làm tin, ta sẽ lập tức trả tiền.”