Cuộc Sống Làm Ruộng Của Cố Nhị Nương Sau Khi Lưu Đày


"Các ngươi vào trong cho ta, ngoan ngoãn ở đó, đừng gây chuyện thị phi!" Phùng gia lại liếc mắt vào trong lao một vòng, ra vẻ nghiêm túc nhắc nhở.

Quan gia còn ở đó, Cố Nhiễm không dám lỗ mạng, đợi đến khi cai ngục khóa cửa lại, Phùng gia rời đi, nàng mới dám ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với ba đôi mắt vừa mới vào lao cũng đang đánh giá nàng.

"Lạnh quá, lạnh quá!"
Vị nương tử nhỏ tuổi hơn không ngừng run rẩy, dậm dậm chân, mang theo một luồng khí lạnh, còn nữ phạm nhân ăn mặc như phụ nhân kia thì nhìn xung quanh, chọn một vị trí có ánh sáng tốt mới ngồi xổm xuống, vừa lúc nhìn thấy lò sưởi trước mặt Cố Nhiễm, ánh mắt bà ta sáng lên, kinh ngạc.

"A nương, nàng ta vậy mà có thể sưởi lửa!"
Tù nhân không được phép sở hữu hung khí, một là sợ họ chống cự, hai là sợ tù nhân tự làm hại bản thân, lửa cũng là một trong số đó.

Nhưng khi Cố Nhiễm xin Đậu bà tử lò sưởi, trong lao chỉ có một mình nàng, hơn nữa Đậu bà tử coi như có giao tình không cạn với Cố Nhiễm - là chủ nợ đang cho nàng nợ một khoản tiền kếch xù, sao có thể không hầu hạ cho tốt.


Cho nên Đậu bà tử nể mặt chút chỗ tốt mà Cố Nhiễm cho, đã tìm Lưu dịch trưởng, lo liệu cho nàng, lý do nói ra là nhìn dáng vẻ của Cố Nhiễm cũng không giống như là người muốn tìm đường chết, lại thêm việc cân nhắc đến Cố Nhiễm còn đang mang bệnh, cộng thêm chỗ tốt mà nàng cho, sau một hồi khuyên nhủ, Lưu dịch trưởng bèn đồng ý.

Lò sưởi của Cố Nhiễm là do vậy mà có.

Giờ đã qua mười mấy ngày, ngoại trừ Đậu bà tử, Lưu dịch trưởng bận bịu những việc khác vào cuối năm, sớm đã quên chuyện này.

Hôm nay có nữ tù mới vào, Cố Nhiễm không nhắc, Đậu bà tử không chủ động nói, ông ta cũng không để ý đến chuyện lò sưởi này.

"Vị…cô nương này? Có thể cho mượn lò sưởi một lát được không?"
Hình như là hai mẫu tử phạm nhân, miệng thì nói vậy, kỳ thực đã vây quanh trước mặt Cố Nhiễm, ngồi xổm xuống xoa xoa tay, sau đó đưa tay ra sưởi bên lò sưởi tay.


Còn nữ phạm nhân thứ ba, chưa kịp để Cố Nhiễm nhìn rõ dung mạo, đã chọn một bên trong ngục giam, dựa vào vách nhà lao, ngồi xuống góc dưới ánh đèn ở bên ngoài nhà lao, quay lưng về phía họ, thu dọn hành lý mang theo.

"Than này, có thể cho cháy to hơn một chút được không, cô nương, lửa thế này không đủ ấm a!"
"A Nương?" Nữ phạm nhân trẻ tuổi nhỏ giọng khuyên can mẫu thân một tiếng, kéo kéo tay áo mẫu thân, ngượng ngùng liếc nhìn Cố Nhiễm một cái.

"Được chứ, được chứ, đều là người cùng cảnh ngộ, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm.

"
Cố Nhiễm cười nói, mở nắp lò sưởi ra, sau đó bới đống than ra, để lửa cháy bùng lên.

Bọn họ là đội ngũ phạm nhân đầu tiên đến trạm dịch, nhân cơ hội dùng chút than lửa gần gũi nhau một chút, dò hỏi một chút tình hình bên ngoài cũng tốt.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận