Cuộc Sống Làm Ruộng Của Cố Nhị Nương Sau Khi Lưu Đày


Nhà Đậu bà tử có ba nhi tử đều đã thành thân và có hài tử.

Có khoảng 20 người sống trên phần đất ít ỏi do tổ tiên để lại.

Họ nghèo đến mức đói ăn.

Công việc ở phòng bếp Thanh Dịch của Đậu bà tử cũng là nhờ ca ca bên nhà mẹ đẻ giúp đỡ.

Huynh trưởng Đậu gia là lão mã phu phụ trách chăm sóc ngựa ở dịch trạm, muội muội trong nhà nghèo khó, Đậu bà tử lại có chút tay nghề bếp núc, nên mới nhờ vả quan hệ để muội muội vào dịch trạm làm tạp dịch kiêm đầu bếp, ăn cơm chốn quan gia, cũng là để Đậu bà tử đỡ đần cho gia đình.

Cho nên trước đó Cố Nhiễm muốn tố cáo Đậu bà tử hãm hại mình nhưng lại có điều kiêng kị mà bỏ qua bước này, quả là sáng suốt.

Nếu không lỡ như Đậu bà tử xảy ra chuyện, sợ rằng vị lão mã phu này sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng.


"Chờ ta trở lại, sợ là phải mùng sáu tháng giêng, lúc đó, chắc là ngươi phải lên đường rồi.

"
Đậu bà tử nhìn Cố Nhiễm, như thể đang nhìn một thỏi vàng ròng, trong lòng đầy tiếc nuối.

Những ngày qua, bà ta kiếm được từ Cố Nhị Nương những hơn một lượng bạc, quả thật là một vị tiên chủ mà chỉ cần ở lại cũng có bạc!
Hơn nữa nàng còn nợ bà ta hai mươi lượng bạc, bà ta chỉ mong người nhà nàng sớm ngày đến chuộc.

Nàng không đi, ở lại dịch trạm, nói không chừng mình còn có thể gặp mặt vị nhân vật tiếng tăm lừng lẫy nào đó của hầu phủ, trực tiếp nhận thưởng bạc, nàng mà đi rồi, muốn lấy bạc thưởng còn phải phiền phức đến tận quan gia Mân Châu!
Cố Nhiễm nhìn Đậu bà tử, làm sao không hiểu rõ sự tiếc nuối trong lòng bà ta là vì điều gì?
Nghĩ đến việc Đậu bà tử sắp rời khỏi nhà bếp, sau này mình muốn gì cũng không tiện, hơn nữa nếu như hai ngày nữa lên đường, thời tiết lạnh thế này, nàng cũng phải tranh thủ chuẩn bị sớm, chi bằng, lợi dụng Đậu bà tử lần cuối.


"Đậu a bà, người yên tâm, chờ sau này ta gặp được cha ta, nhất định sẽ để cha ta mang bạc và lễ vật đến thôn Liên Hoa cho người!" Cố Nhiễm thề son sắt.

"Ấy ấy!" Lời nói của Cố Nhiễm gãi đúng chỗ ngứa của Đậu bà tử, bà ta cười híp mắt gật đầu lia lịa.

"Đúng rồi, Đậu a bà, người mà đi rồi, sợ là ta không tìm được ai giúp đỡ nữa, trước khi đi người có thể tìm cho ta chút đồ dùng cần thiết trên đường được không, số tiền còn lại, ta tặng hết cho người.

"
Đương nhiên, số tiền đó là những gì nàng kiếm được từ hai mẹ con Mạch đại thẩm trong những ngày qua.

"Được, đương nhiên là được.

" Đậu a bà cười không khép được miệng, thái độ vô cùng cung kính, "Cố Nhị Nương muốn gì, người cứ nói, ta sẽ lập tức đi lấy cho người.

"
Cố Nhiễm không dám đòi hỏi Đậu bà tử quá nhiều thứ, nếu nhiều quá Đậu bà tử sẽ cho rằng nàng có nhiều tiền, hơn nữa dịch trạm vốn túng thiếu, một số vật dụng hàng ngày nàng cần Đậu bà tử cũng không kiếm được, Đậu bà tử là người ở nhà bếp, thứ bà ta có thể kiếm được cũng chỉ là đồ ăn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận