Cuộc Sống Làm Ruộng Của Cố Nhị Nương Sau Khi Lưu Đày


Sau khi tìm được cây làm củi, chặt xuống, chặt thành từng khúc có kích thước phù hợp để vận chuyển, để cho phạm nhân khiêng về trạm dịch.

Nam tù nhân khỏe mạnh, khiêng khúc lớn, nữ tù nhân yếu ớt, thì khiêng khúc nhỏ, hoặc là hai người khiêng chung.

Trong lúc bọn họ đang chặt cây bổ củi, đám quan sai khoanh vùng một khu vực, để cho phạm nhân giúp đỡ chọn củi trong phạm vi này, nhưng không được chạy loạn.

Nhìn thấy đám phạm nhân tản ra, đám quan sai cũng không sợ.

Trời rét đậm rét hại như thế này, chạy trốn cũng chỉ có nước chết, ai lại muốn chạy loạn chứ?
Cố Nhiễm bằng lòng.

Nàng chỉ chờ có dịp này được vào trong rừng, thừa cơ kiếm chút thỏ rắn gì đó, dù sao ăn được là được.

Nhưng nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bởi vì lần này người dẫn bọn họ vào rừng đốn củi, là Phùng phó quan.


Xét thấy những chuyện nàng nghe được về vị Phùng phó quan này, nàng không muốn làm gì quá lộ liễu khiến hắn ta để ý.

Cho nên lặng lẽ đợi Phùng phó quan đi xa, nàng mới giống những tội nhân khác, giả vờ bẻ cành khô trên cây, kỳ thực là mở to mắt, dựng thẳng tai, dò xét khắp nơi trong rừng đầy tuyết, hy vọng giống như lần trước, may mắn có thu hoạch.

Nghe nói rắn ngủ đông trong mùa đông có một phần ba sẽ bị chết, trong đó một phần có thể sẽ trực tiếp chết rét, hai là bị những loài thiên địch khác ăn thịt.

Nàng hy vọng có thể tìm được một phần ba số rắn còn lại.

Có lẽ là có chút vận may, lại thêm tai thính mắt tinh phát huy tác dụng, Cố Nhiễm một sâu một nông chậm rãi tìm kiếm trên mặt đất đầy tuyết, cuối cùng phát hiện một chỗ đất thấp phủ đầy tuyết, có tiếng vang nhỏ.

Cố Nhiễm chậm rãi đi tới chỗ đất thấp, ngồi xổm xuống, đưa tay ra, dùng ngón tay đào một đường nứt trên mặt tuyết, lộ ra một đám cỏ khô và một cái hang đen sì.

Sinh vật bên trong dường như bị dọa sợ, nhanh chóng rụt trở về, nhưng Cố Nhiễm vẫn nhìn thấy một đôi tai quen thuộc.

Là tai thỏ.

Nơi này lại là hang thỏ sao?

Cố Nhiễm mạnh dạn đưa tay chạm vào, nhưng nàng không đụng tới cái gì, cái hố dường như sâu hơn nàng nghĩ.

Sau khi đào đống tuyết trong hố ra, nàng cố gắng đào cái hang ẩn.

Khi miệng hang lớn hơn một chút và có thể nhìn rõ, nàng cảm thấy có thứ gì đó có lông ở bên trong.

Nàng lập tức túm lấy thứ mềm mại kia ra, ngẩn người.

Là một con thỏ đã chết cứng.

Cũng tốt.

Cố Nhiễm định sờ thêm hai con thỏ nữa, bèn ném con thỏ chết vào không gian làm việc, đang định cúi người xuống đưa tay vào hang thỏ, thì nghe thấy trên đất cao truyền đến tiếng kẽo kẹt, nhất thời dời đi sự chú ý.

Dựng tai lên nghe ngóng phân biệt, liền nghe thấy một giọng nói hơi quen thuộc truyền đến: "Bản gia nói cho ngươi biết, tốt nhất là thức thời một chút, hầu hạ bản gia thoải mái, ngày sau bản gia sẽ che chở cho ngươi, muốn đắc tội bản gia, Bùi Lục Nương, đường đến Mân Châu còn xa lắm, bản gia có thể khiến ngươi sống không bằng chết.

"
Là Phùng phó quan.

Sao hắn ta lại tới chỗ này?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận