Cuộc Sống Làm Việc Hằng Ngày Của Bà Chủ Tiệm Nhỏ Ở Minh Giới


Con mèo trắng dần dần tỉnh táo lại sau khi bị lay, đồng tử đột nhiên co lại, nó nhìn chằm chằm Lâm Thanh, khẽ gầm gừ đe dọa.


Nhìn thấy bộ dạng xù lông, nhe răng nhếch mép của con mèo, trong lòng Lâm Thanh bất đắc dĩ thở dài, định bỏ đi, thì thấy nó lao thẳng về phía mình.


"Rầm!" Một tiếng động lớn vang lên.


Lâm Thanh bị húc ngã xuống đất, ý thức dần mơ hồ.


Con mèo trắng dường như cũng bị một thứ gì đó vô hình húc văng ra, ngã nhào xuống đất, toàn thân co giật, sau đó mềm oặt thành một đống.


Ngay lập tức, từ trên người con mèo trắng bước ra một bé gái cao khoảng nửa người.


Cô bé mặc bộ đồ màu xám xanh, trên đỉnh đầu có một chùm lông trắng, hai bên đầu mọc hai cái tai mèo to bằng nắm tay.


Cô bé nhìn trái nhìn phải, đột nhiên cúi người xuống, đôi mắt màu xanh lục sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Thanh đang nằm trên mặt đất.


Cô bé hướng về phía Lâm Thanh, liên tục "hừ hừ", thấy Lâm Thanh không có động tĩnh gì, liền nhe răng chậm rãi tiến lại gần, chuẩn bị lao vào.



"Yêu nghiệt, Báo Vĩ đến đây!"

Cùng với tiếng hét giận dữ, một sợi dây thừng đột nhiên quấn lấy người cô bé.


Chương 2: Báo Vĩ Quân

Nguy Yếm Sinh đeo chổi trên vai, vừa đi theo dòng người về phía Quỷ Môn Quan, vừa suy nghĩ về kế hoạch kinh doanh của mình.


Sau khi từ chức, cô đã suy nghĩ rất lâu, nghiên cứu tất cả các loại hình kinh doanh trên đường Hoàng Tuyền, phát hiện ra rằng Minh giới đã khai thác triệt để thị trường người âm và quỷ hồn, ngành nghề nào cũng có đủ, cô hoàn toàn không chen chân vào được.


Sau khi vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cô đã nhắm vào những oan hồn thú bị lãng quên.

Những oan hồn thú này có tiềm năng rất lớn, mà Báo Vĩ Quân, người cai quản vong linh thú trên cạn, là bạn tốt của cô.


Cô đã bàn bạc với Báo Vĩ Quân rồi, anh ta vẫn còn do dự, cô định sẽ tìm anh ta nói chuyện thêm vài lần nữa, nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy anh ta đâu.


Cũng không vội, cửa hàng còn chưa dọn dẹp xong, cô chỉ ra ngoài dạo chơi một chút thôi.



"Chị!" Một giọng nói sang sảng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.


Nguy Yếm Sinh ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy hai thiếu niên tuấn tú đang đứng trước cổng Miếu Thổ Địa nguy nga đồ sộ, một người mặc đồ đen, một người mặc đồ trắng, chính là Hắc Bạch Vô Thường.


Hắc Vô Thường tên thật là Tạ Vô Xá, còn gọi là Tạ Bát.

Bạch Vô Thường tên thật là Tạ Trường An, còn gọi là Tạ Thất.


Tạ Vô Xá nở nụ cười toe toét, nhiệt tình vẫy tay với cô.


Nguy Yếm Sinh phớt lờ Tạ Trường An đang đứng bên cạnh, gật đầu với Tạ Vô Xá, tùy ý vẫy tay phải: "Tạ Bát, tôi còn chờ công văn, gặp sau nhé.

"

Tạ Trường An đang tươi cười rạng rỡ, vừa nhìn thấy cô, sắc mặt liền sa sầm, như thể có thù oán gì với cô.


Nguy Yếm Sinh thầm đảo mắt, mắng thầm: "Đồ thần kinh.

"

Lúc đi ngang qua anh ta, không biết là cố ý hay vô tình, cây chổi trên vai cô quét qua vạt áo anh ta, lưu lại một vệt bụi xám trên bộ đồ trắng tinh, sau đó cô nghênh ngang bỏ đi mà không thèm quay đầu lại.


Tạ Trường An nhìn chằm chằm bóng lưng cô rời đi, ánh mắt phức tạp khó hiểu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận