Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá

“Không đút sao? Không muốn đút?”

Phương Trạch ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Thần, ánh mắt tối tăm lúc trước bây giờ lại vụt sáng, không khỏi chờ mong Vũ Thần đáp lại mình.

Vũ Thần cũng không tỏ vẻ mềm lòng, cậu lạnh lùng nhìn Phương Trạch rồi thu lại tức giận; giọng nói không mang theo biểu cảm gì, hỏi: “Không nên tự cho là đúng như vậy được chứ? Ngài Phương!”

Cậu hiểu rõ, nếu nói ra việc mà Phương Trạch đã làm với mình, đối với cậu đều một điểm ích lợi cũng không có, tiếp đó là công việc sẽ không được đảm bảo; mà quan trọng nhất là cậu không muốn khiến người nhà lo lắng. Cho nên, hành động theo cảm tính hoàn toàn không giải quyết được vấn đề còn có khả năng gây hiệu quả trái ngược(1), vì thế, Vũ Thần liền nghĩ phải nhẫn nại, chờ lúc gió êm sóng lặng, lùi một bước trời cao biển rộng.

(1)nguyên văn: 反其道行之, câu này vốn là 反其道而行之 tức là phương pháp trái ngược, hiệu quả trái ngược

Nhưng mà hiện tại, hành vi của Phương Trạch ở trong mắt Vũ Thần lại hết sức lông bông và khoe khoang khoác lác, khiến cậu cảm thấy cần phải nói rõ ràng tình hình hiện tại.

“Vũ Thần… Cậu…” Phương Trạch muốn nói lại thôi, rồi sau đó ánh mắt cũng ảm đạm xuống.

“Phương Trạch, anh nói rõ ràng đi; nếu không phải muốn dàn xếp ổn thỏa chuyện này thì tôi tuyệt đối không tha cho anh. Cho nên, từ giờ đến lúc xuất viện, anh đừng có chọc tôi, không cần khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi.” Vũ Thần nói xong, trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vì cái gì bị bá vương ngạnh thượng cung (cưỡng gian) còn phải nuốt hận mà im hơi lặng tiếng cùng tên hỗn đản này ước pháp tam chương? Vũ Thần giờ phút này chỉ có thể tự giễu mình yếu đuối, không cam lòng, nhưng là không có lựa chọn nào khác.

(Sky: Ước pháp tam chương là do Cao Tổ (tức Lưu Bang) sau khi diệt Tần Vương (tức Tử Anh) lập ra, nội dung đơn giản là: giết người thì xử tử, đánh người bị thương và trộm cắp thì xét tội mà trị; chứ không máu lạnh và hà khắc như của Tần Vương. Tìm hiểu thêm ở tiengtrung.vn nhóa. Ở đây chắc là ám chỉ em Thần tức giận vì bị ấm ức a.)

“Vậy điểm mấu chốt của cậu là gì?” Phương Trạch khẽ ngẩng đầu, mang theo một tia chua xót hỏi.

“…” Vũ Thần sửng sốt một chút, không nghĩ tới Phương Trạch lại hỏi như vậy.

“Vũ Thần, anh thích em.” Phương Trạch gắng gượng kéo Vũ Thần lại gần bên mình, hành động này khiến cho miệng vết thương đau đớn khiến anh không khỏi nhíu mi, nhưng ánh mắt vẫn đầy thâm tình nhìn Vũ Thần.

Đầu óc Vũ Thần nhất thời nổ bùm một cái, khiếp sợ đến mức thân thể cứng còng, hoàn toàn không nghĩ đến việc bỏ tay Phương Trạch ra.

“…” Anh ta thích mình? TMD, thích mình! Thích anh mới điên a! Lời này vẫn là nên nói cho tên gay kia nghe đi! TMD, ông đây không phải đồng tính luyến ái!

“Đây, có phải là… điểm mấu chốt của em hay không?” Bởi vì đau đớn, âm thanh của Phương Trạch run nhè nhẹ.

Vũ Thần kịp thời phản ứng lại, liền giật lùi một bước, không để cho Phương Trạch chạm vào cậu tí nào.

“Ngài Phương, ngài không biết là điều này thật buồn cười sao? Ha ha…” Vũ Thần chỉ cười lạnh đáp lại Phương Trạch; cậu cảm thấy Phương Trạch chính là đang tăng thêm nhục nhã cho cậu mà thôi.


“Em hận anh là điều tất nhiên, nhưng anh vẫn muốn nói tâm ý của mình cho em biết. Vũ Thần, anh thích em…” Lời nói của Phương Trạch còn chưa dứt, Vũ Thần đã đấm thẳng vào mặt Phương Trạch.

Lúc Phương Trạch một lần nữa lặp lại rằng anh thích cậu, đầu óc của Vũ Thần nóng lên, rốt cuộc không kiềm nén được cơn giận của mình. Xúc động qua đi, Vũ Thần mới ý thức được mình vừa đánh Phương Trạch. Tức giận cùng với một loại cảm xúc phức tạp trong đầu cậu giằng co nhau, trong chốc lát khiến bầu không khí giữa hai người trở nên quỷ dị. Vũ Thần chỉ muốn biến mất khỏi bầu không khí khiến cậu hít thở không thông này.

“Muốn đánh nữa hay không? Chỉ cần em có thể hết giận…” Phương Trạch mở miệng, cố hết sức nói, chắc hẳn một đấm ấy không hề nhẹ, có khả năng còn trực tiếp ảnh hưởng tới miệng vết mổ.

Đầu óc Vũ Thần quay cuồng, trong đôi mắt phẫn nộ lại lộ ra một tia chần chừ. “Anh…”

Đấm thứ hai ư, Vũ Thần sao cũng không làm nổi; cậu nhìn Phương Trạch đang cắn răng nhịn đau, do dự một lát, cuối cùng bước ra khỏi phòng bệnh.

Tên hỗn đản nào đó hẳn là không có việc gì chứ? Không ảnh hưởng đến miệng vết thương chứ? Trong nháy mắt, trong lòng Vũ Thần hiện lên một tia lo lắng cho Phương Trạch. Lời thổ lộ của Phương Trạch với cậu dường như vẫn còn luẩn quẩn vang lên ở bên tai, khiến cậu lâm vào mâu thuẫn. Không phải cậu hận Phương Trạch thấu xương sao? Vì sao bây giờ còn muốn quan tâm sống chết của anh ta chứ? Vũ Thần cảm thấy tủi thân và mê man với sự bất lực của bản thân. Có lẽ mình cứ yên lặng chịu đựng thống khổ này, chờ anh ta xuất viện thì sẽ gió êm sóng lặng thôi. Vũ Thần chua xót an ủi bản thân.



Vũ Thần suy sụp nhìn đơn thuốc phối hợp giữa tiêm và uống thuốc, cậu nghĩ đến việc sắp cho Phương Trạch truyền dịch thì không khỏi khẩn trương, động tác trên tay trở nên chậm chạp hơn.

Cậu bưng thuốc tiêm cùng dụng cụ sát trùng đứng ngoài phòng bệnh của Phương Trạch, do dự nửa ngày vẫn chưa đi vào; vệ sĩ ngoài cửa vẻ mặt tò mò nhìn Vũ Thần.

Nhìn thuốc đang cầm trên tay, Vũ Thần âm thầm cắn răng, mở cửa đi vào. Vũ Thần tự ám thị với mình, không ngừng bảo mình rằng đây cũng chỉ là tiêm cho bệnh nhân bình thường mà thôi.

Cậu đi vào phòng bệnh, nhìn bát cháo vẫn còn nguyên trên chiếc bàn nhỏ, mà Phương Trạch mặt thì trắng bệch đang cuộn mình trên giường.

Vũ Thần nhận ra sự khác thường, dựa theo bản năng nghề nghiệp đến gần Phương Trạch hỏi han: “Làm sao vậy?”

Trúng một đấm mà đau thành cái dạng này sao? Cậu chỉ đánh mặt anh thôi, không đau đến nỗi mặt mày đều nhăn nhó. Vũ Thần mơ hồ nghi hoặc nói, hay là tác động đến miệng vết thương rồi?

Phương Trạch thấy Vũ Thần đi vào, gắng gượng mở mắt ra một chút, nhưng âm thanh cứng ngắc lại không che giấu được việc anh đang rất đau: “Không có việc gì, chính là miệng vết thương có chút đau.”

Vũ Thần không khỏi nhíu mi, do dự một chút, nói: “Anh nằm thẳng lại, tôi sẽ chỉnh giường thấp một chút. Thân thể sẽ được duỗi ra một ít.”

Phương Trạch nghe theo, nhưng ánh mắt không dời khỏi người Vũ Thần.

“Có thấy khá hơn chút nào không?”


“Ừm, có em ở trong này, cảm giác tốt hơn nhiều.” Phương Trạch vừa được thoải mái một ít, tay lại không tự giác muốn xoa mặt Vũ Thần.

“Nếu không muốn khâu thêm mấy mũi thì đừng có nói năng lộn xộn.” Vũ Thần nhanh tay lẹ mắt bắt được cánh tay Phương Trạch, ấn trở lại giường. “Nghiêm túc một chút, bây giờ tôi tiêm cho anh. Vươn tay ra nào.”

Phương Trạch không nói lời nào mà chỉ nhìn Vũ Thần, tay cũng đã duỗi ra. Tay Phương Trạch rất lớn, năm ngón tay thon dài, trên mu bàn tay lộ ra những mạch máu màu xanh. Vũ Thần bắt lấy cánh tay kia, dùng đầu ngón tay tìm vị trí tiêm trên tay Phương Trạch. Lúc cậu định dùng cồn sát trùng trên tay Phương Trạch thì anh lại đột ngột cầm lấy tay Vũ Thần.

“Tay em thật lạnh, nhưng sao trong lòng bàn tay còn toát mồ hôi?” Phương Trạch cầm chặt bàn tay mảnh khảnh của Vũ Thần, đầu ngón tay ấm áp vuốt ve lòng bàn tay Vũ Thần.

Vũ Thần lắp bắp nói: “Hiện tại… tiêm cho anh, chẳng lẽ, anh còn muốn ăn thêm một đấm?” Cậu hơi rút tay lại nhưng không tránh ra, độ ấm từ bàn tay Phương Trạch truyền đến làm cho tim cậu đập loạn một cách khó hiểu.

“Nếu em muốn thì cứ đánh. Đánh đi nào…” Phương Trạch cầm tay Vũ Thần hướng tới miệng vết thương ở bụng, rồi sau đó Phương Trạch lại đem tay Vũ Thần chậm rãi chuyển qua ngực. “Hoặc là đánh nơi này…” (sao mà thấy nó sến vậy =. =)

Tay Vũ Thần kề sát vào ngực Phương Trạch, cảm nhận được trái tim Phương Trạch đập mãnh liệt khiến Vũ Thần giống như bị điện giật, mạnh mẽ rút tay trở về.

“Anh điên rồi.” Lưng Vũ Thần toát ra một tia lạnh lẽo, cậu bối rối cắn chặt môi dưới.

Trong phòng bệnh lại rơi vào im lặng, Vũ Thần cố gắng tránh ánh mắt Phương Trạch. Cậu hít sâu một hơi, lại lần nữa cầm kim tiêm, mở miệng nói: “Tiêm, còn không thì tôi mặc kệ anh.”

Phương Trạch hơi sửng sốt, nhưng vẫn đưa tay duỗi ra. Lúc Vũ Thần bắt lấy tay Phương Trạch lại có chút run run, hiển nhiên là không thể bình tĩnh. Lấy bông cầm máu quệt lên cổ tay để sát trùng, Vũ Thần cầm lấy kim tiêm đâm thẳng vào mạch máu dưới da, cũng không thấy chảy máu. Vũ Thần hít sâu một hơi, cơ thể trở nên căng thẳng; cậu bắt lấy mạch máu khác của Phương Trạch rồi điều chỉnh vị trí kim tiêm, nhưng mà càng hoảng thì càng loạn, lặp đi lặp lại mấy lần vẫn không thấy máu chảy.

(Sky: Cái vụ chảy máu với không chảy máu ấy mừ. Là do, khi truyền máu sẽ đâm kim tiêm vào tĩnh mạch, nếu có một chút máu chui vào kim tiêm thì chứng tỏ đã tìm đúng mạch, có thể truyền; nếu không chảy máu thì phải tìm lại mạch. Mà tĩnh mạch, còn hay được gọi là ven. Ta biết vụ này vì hồi trước thường xuyên ra vào bệnh viện. =)))

Từ trên trán và cánh mũi Vũ Thần mồ hôi lấm tấm chảy ra, nhìn ra được cậu đang khẩn trương, Phương Trạch thấy ở trong mắt, liền nói: “Đừng khẩn trương.” Bởi vì toàn tâm toàn ý nhìn Vũ Thần, giác quan tựa hồ giống như bị gây tê nên cũng không cảm thấy đau.

Không biết là do được an ủi hay cổ vũ, Vũ Thân đâm kim tiêm vào mạch, sau đó máu liền chảy ra, cậu buộc chặt dây rồi lúc này mới buông lỏng. Cậu tháo bông cầm máu, dùng băng dán y tế cố định mũi kim, cuối cùng điều chỉnh tốc độ dịch truyền. Công việc cuối cùng cũng đã hoàn thành.

Loại sai lầm này chỉ có hồi còn thực tập cậu mới mắc phải, chẳng lẽ bây giờ là vì phải đối mặt với Phương Trạch nên mới khẩn trương như vậy sao? MD, không phải kém quá sao, làm sao có thể khẩn trương tới mức như thế này chứ.

“Đem anh làm tiểu bạch thỏ sao? Nhưng mà không sao cả, đâm thêm mấy kim nữa, nói không chừng tinh lực của em sẽ tiêu hao mất.” Phương Trạch cười cười rất chi là mờ ám, khôi phục miệng lưỡi trêu đùa lúc trước.

“Không cần, lần này là sai lầm, nhưng lần sau tôi sẽ tránh.” Vũ Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn Phương Trạch một cái, không nói lời nào.


Tận đến lúc tan ca, Vũ Thần cũng không nói thêm một câu.

Phương Trạch cả ngày ăn phải phân ra làm nhiều bữa, Vũ Thần trực tiếp gọi vệ sĩ ngoài cửa làm thay cho cậu. Phương Trạch chính là nhìn mặt vệ sĩ có chút buồn nôn rất khó coi nhưng bên ngoài lại không có phản ứng gì lớn lắm.



Nữ y tá trực ca đêm xấp xỉ tuổi Vũ Thần, cho nên tranh thủ thời điểm lúc giao ban, hai người nói chuyện phiếm một lúc.

Nữ y tá kia tên Trương Hân, trông trắng nõn trắng nà, khuôn mặt cũng rất xinh xắn, Lúc Vũ Thần cùng cô nói chuyện thì cả thể xác và tinh thần đều thả lỏng, cho nên ấn tượng đầu tiên của Vũ Thần về cô khá tốt.

Cùng Trương Hân nói chuyện một lúc, Vũ Thần quyết định về nhà, mới ra khỏi phòng trực ban thì chần chừ một lát rồi lại quay lại.

“Trương Hân, lúc trực ca đêm, cô nên cẩn thận một chút. Dù sao kia cũng là bệnh nhân nam.” Vũ Thần đi phía trước còn không quên nhắc nhở Trương Hân. Quỷ mới biết Phương Trạch có phải nam nữ đều ăn hay không, Vũ Thần trong lòng không khỏi lo lắng.

“Ha ha. Không thể ngờ được cậu còn biết thương hương tiếc ngọc a. Yên tâm đi, tôi có luyện qua Taekwondo, với lại ngài Phương vừa mới làm phẫu thuật xong. Không có việc gì đâu, đừng lo lắng.”

Sự hoạt bát trong lời nói của Trương Hân khiến cho Vũ Thần cảm thấy cô càng thêm đáng yêu, không khỏi sinh ra cảm tình với cô.

Vũ Thần liền cười nói: “Cô vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.” Vũ Thần trong lòng còn sợ hãi nên dặn dò một lần nữa rồi mới đi khỏi.

Khi Vũ Thần đến lán xe muốn lái xe điện đã để ở bệnh viện ba ngày đêm trở về, nhưng cậu đi lòng vòng mãi mà không thấy xe của mình.

Bị trộm sao? TMD, xe để ở lán xe bệnh viện ba ngày, không bị trộm mới là lạ! TMD, ai dám trộm xe của ông a! Đây chính là xe ông đây tiết kiệm mấy tháng tiền lương mới mua được! Lại dám tới ăn trộm của ông đây. Nếu không phải đêm đó phát sinh chuyện như vậy thì xe của ông đây có thể bị trộm sao? TMD!

Vũ Thần đứng ở lán xe nổi bão khiến cho người người đi qua đều nhìn cậu, một thanh niên có bộ dáng thanh tú đang nổi giận, đều cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không quên tỏ vẻ đồng tình với bộ dáng đau khổ khi bị mất xe của cậu.

Một người đàn ông có thân hình thon dài đẩy đám người ra, khuôn mặt đeo kính gọng bạc toát lên vẻ anh khí bức người. Khi Dịch An nhìn thấy Vũ Thần bị vây trong đám người, thần sắc lạnh lùng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.

“Sao lại thế này? Mất xe rồi?” Dịch An khẽ nhíu mày dò hỏi; có lẽ có nhiều người xung quanh khiến cho hắn có chút không vui.

Vũ Thần nhìn Dịch An chen vào, vẻ mặt kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn hắn.

“Để xe ở bệnh viên ba ngày, hôm nay vốn chuẩn bị lái về nhà, không ngờ tới lại không thấy xe đâu…” Bởi vì mất xe nên ý nghĩ Vũ Thần rất nóng nảy, sau khi nói rõ tình huống với Dịch An thì tức giận lại dâng lên.

“Không có việc gì. Tôi đưa cậu về.” Dịch An cười an ủi người trước mắt đang giận thấu trời, một tay kéo cậu ra khỏi đám người.

Vũ Thần bị Dịch An kéo lên xe, vốn Vũ Thần không muốn ngồi xe của Dịch An, nhưng lúc này lại là giờ tan tầm, nếu hiện tại đi chen chúc xe buýt hay là tàu điện ngầm thì tuyệt đối là mệt đến chết, Vũ Thần nghĩ nghĩ lại cảm thấy đáng sợ. Nếu đã ngồi trên xe Dịch An rồi thì tự nhiên sẽ ‘cung kính không bằng tuân mệnh’ a.


Vũ Thần ủ rũ vì xe bị trộm, ở trước mặt Dịch An mà mắng to tên trộm xe thì lại không tốt, nên đành thu lại tâm tình của mình.

Dịch An vốn muốn mời Vũ Thần ăn một bữa cơm, nhưng Vũ Thần tìm đủ loại lý do từ chối nên Dịch An đành từ bỏ. Về tới nhà, Vũ Thần thản nhiên nói cảm ơn với hắn, Dịch An lại nghiêm túc nói: “Bằng không, từ nay về sau tôi chở cậu về nhà nhé. Xe điện đừng mua nữa, đi không an toàn.”

Dịch An vốn là có ý tốt, nhưng Vũ Thần hoàn toàn nghĩ sai ý tứ của hắn. Mua xe cao cấp có rèm che như vậy nên coi thường xe hai bánh sao? Vũ Thần liền lạnh lùng từ chối Dịch An.

Vũ Thần lên lầu vào nhà, Dịch An liền lái xe đi.

Vũ Phong vẫn lo lắng Vũ Thần có phải hay không có chuyện gì xảy ra; chờ cậu vào nhà, Vũ Phong liền hỏi: “Con trai, hôm nay đi làm mệt lắm sao?”

“Ba không cần lo cho con. Con đã hơn hai mươi tuổi, hiểu được xử lý vấn đề như thế nào mà.” Vũ Thần cố gắng giữ vững tinh thần, không muốn Vũ Phong lo lắng cho hắn. “Ba cứ trông nom Nhung Nhung đi, vài ngày nữa là thi đại học, nó chắc cũng đang lo lắng lắm.”

Vũ Phong không thấy có gì khác thường lắm, tâm tình thoải mái đi nhiều. Vũ Thần đem sự việc mất xe điện kể lại cho ba cậu; kết quả, Vũ Phong bình tĩnh, không tức giận gì, nói ra ý kiến của mình: “Đến chợ bán đồ cũ xem, không chừng lại tìm được.”

Vũ Thần suy nghĩ một chút, cảm thấy ý kiến này không tồi, liền nói sẽ sắp xếp thời gian đi xem.

Rồi sau đó Vũ Thần lại bị ba cậu và Vũ Nhung tính kế bắt tới cái hội gì mà cổ vũ thi vào trường cao đẳng dành cho gia đình, người thân, thế là Vũ Phong ra lệnh cho Vũ Thần, bắt đầu từ ngày hôm nay tới khi Vũ Nhung thi vào trường đại học, mọi yêu cầu con bé đưa ra đều phải phục tùng vô điều kiện.

Vũ Thần tuy rằng không tình nguyện lắm, nhưng em gái cậu chỉ còn một tuần nữa là thi đại học, cậu cuối cùng đành thỏa hiệp.

Đêm khuya, Vũ Thần nằm trên giường, chỉ nghe thấy âm thanh nhè nhẹ của điều hòa.

Vũ Thần xoay người, nặng nề thở dài một hơi, trong lòng dâng lên một trận chua xót.

Bởi vì phải phục tùng vô điều kiện yêu cầu của Vũ Nhung nên ngày mai cậu còn phải dậy sớm mua bữa sáng cho Vũ Nhung, cậu liền bắt buộc bản thân không được suy nghĩ lung tung nữa.

Nếu nói ra sự việc kia, trong nhà sẽ không thể yên tĩnh như thế này được nữa, quả nhiên quyết định này không sai. Vũ Thần càng thêm kiên định, quyết tâm đem bí mật này chôn chặt trong lòng.

───

Lời tác giả:

Phần lời hôm nay thật sự là dồi dào ~

Hi vọng mọi người đọc truyện vui vẻ a ~o(≧v≦)o~~

Cảm ơn các đồng chí mới đã rít gào đòi form của nam y tá ~~ hắc hắc ~

.:End 15:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận