Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá

Số liệu trên phiếu xét nghiệm đúng là quá bắt mắt, nhưng Vũ Thần xem xong lại lạnh lùng cười vài tiếng rồi nhét trở lại tay Vũ Phong.

“Ba, ba làm sao mà có phiếu xét nghiệm này? Dịch An đã sớm nói rằng kết quả kiểm tra không có vấn đề gì mà.” Vũ Thần không cho lời nói của Vũ Phong là đúng, dở khóc dở cười hỏi lại. “Còn có vừa rồi ba vừa rồi lại đùa giỡn gì chứ? Ba là ba con, còn không biết giới tính của con sao?”

“Thì bởi con là do ba sinh, ba mới có thể nói như vậy. Con có thể không cần nghi ngờ, phiếu xét nghiệm này hoàn toàn chính xác. Cái này chính là Dịch An đưa cho ba.” Vũ Phong thận trọng nói, trong mắt không có chút gì là đang nói giỡn.

“Ba có ý gì? Con không thấy buồn cười chút nào… Con đi ngủ…” Vũ Thần thật sự là không còn hơi sức đâu mà nói đùa cùng Vũ Phong, liền xoay người trở về phòng.

Vũ Phong thấy Vũ Thần sống chết cũng không tin, nóng nảy nói: “Con trai, làm ba mà có thể lừa con sao? Ba không có đùa giỡn gì hết. Đây là sự thật. Con là do ba sinh ra.”

“Con đương nhiên là do ba sinh a. Ba, đừng đôi co nữa, ngày mai con còn đi làm.” Vũ Thần cảm thấy bất đắc dĩ với lời nói không đầu không đuôi của ba cậu, thấy bộ dáng nghiêm trang của ba mình thì không biết nên làm như thế nào cho phải.

“Con, đứa ngốc này, ba đây sinh ra con. Con chính là từ trong bụng ba chui ra! Hiện tại có hiểu không hả?” Vũ Phong không vòng vo, nói thẳng ra, hi vọng làm cho Vũ Thần mau chóng hiểu được lời ông nói.

“Đừng nói ba cùng mẹ tranh đoạt sinh em bé? Đàn ông làm sao có thể sinh em bé được chứ?” Vũ Thần càng nghe càng hồ đồ, nhưng Vũ Phong nói như vậy cũng làm cho cậu cười không nổi.


“Việc này con còn không tin ba, hơn nữa khi con mang thai thì phản ứng rất mãnh liệt, chính con cũng cảm giác được, con cảm thấy nôn nao không phải vì dạ dày có vấn đề, mà chính là nôn nghén!”

“Ba, con là đàn ông! Con ngày mai còn phải đi làm, không nói…”

“Chẳng lẽ ngày mai còn muốn ba mang con đi làm siêu âm B sao? Được rồi, con ngồi xuống, ba chậm rãi nói cho con nghe. Nghe xong thì con không tin cũng phải tin.” Cứ như vậy cũng không phải biện pháp tốt, cho nên Vũ Phong quyết định lên tinh thần, đem chuyện này giải thích rõ ràng.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ba, Vũ Thần đành phải bán tin bán nghi ngồi xuống nghe. “Ba nói đi.”

“Kỳ thật ba cũng đoán được phản ứng của con, đàn ông sinh em bé đúng là rất buồn cười, đặc biệt là đối với người học y mà nói thì việc tin tưởng chuyện này khó càng thêm khó. Nhưng mà hiện tại cũng không phải do con. Theo y học mà nói, trong cơ thể có một tử cung, hơn nữa là tử cung có thể giữ được trứng đã thụ thai. Còn cùng đàn ông xảy ra quan hệ… Đây là lý do vì sao con mang thai.”

“Đây không phải sự thật! Không có khả năng! Đây hoàn toàn không có căn cứ khoa học, con chính là đàn ông!” Bị Vũ Phong cảnh tỉnh cậu mới ý thức được, thân thể của mình liên tiếp xuất hiện những phản ứng gần giống như là mang thai nên cảm thấy rất kích động.

Vũ Phong không nhanh không chậm trấn an nói: “Con đừng vội. Ba vốn không muốn nói việc mang thai cho con biết, nhưng mà con đã mang thai như thế nào? Nói xong rồi hãy nói tới vấn đề này.”

Vũ Thần nghe xong không hiểu ra làm sao, nhưng không ngắt lời Vũ Phong, lẳng lặng nghe Vũ Phong lần lượt nói.


“Ba là người từng trải, việc con mang thai đừng có nghi ngờ. Nói trắng ra đó chính là di truyền của dòng họ ta. Vũ gia chúng ta từ trước kia là ở ngọn núi của Tứ Xuyên, cái này là do ông nội con nói cho ba…” Tựa như bậc cha chú đang kể chuyện cho hậu bối nghe, ông nhẹ nhàng nói, chỉ vì làm cho Vũ Thần thấu đáo vấn đề.

Trăm năm trước, Vũ gia ngụ tại ngọn núi xa xôi, sau khi trải qua một trận động đất thì nguồn nước bị ô nhiễm không thể dùng để uống được nữa. vì thế sau khi xây dựng lại Vũ gia thì người trong dòng họ xây một cái giếng sâu ở ngay trong sơn trang, lúc đó mới có nước uống. Mà sau lần động đất này, phụ nữ trong tộc sau khi uống nước từ cái giếng này thì đều sinh con trai, dần dần thì nam nhiều nữ ít, càng về sau thì chỉ có những người đàn ông tôn quý mới có thể lấy vợ. Sinh hoạt chỉ trong phạm vi quả núi, người dân chất phác thật thà, cho nên không ít đàn ông đã sống chung với nhau.

Nói đến đây Vũ Phong không khỏi thổn thức: “Chuyện này giờ mà đặt vào thời kỳ này nói ai mà tin cơ chứ, cũng không thể thăm dò phát hiện ra cái gì được, ly kỳ hay không hả? Ba cũng buồn bực lắm chứ…”

Vũ Thần mê mẩn nghe, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Sau đó trong làng có đàn ông mang thai, bắt đầu lén lút giấu giếm để sinh con, càng về sau thì nam phong (Sky: vị nào đọc văn cổ trang thì biết nhể, đại ý là Boylove nhà mình í mờ.), đàn ông sinh em bé càng trở nên quang minh chính đại hơn, và đàn ông sinh có khả năng sinh con thì gọi là uẩn vũ nam. Sau đó thì tộc trưởng chính là phần đông quý tộc cho rằng tỉ lệ nam nữ sẽ tiếp tục mất cân đối trầm trọng, cả làng có thể hủy diệt, vì thế liền tình nguyện cả đời độc thân cũng không lấy uẩn vũ nam để sinh con, mà xuống núi tìm vợ. Đồng thời, tìm nguồn nước mới, giếng kia cũng bị bịt kín lại. Nhiều năm sau, tỉ lệ nam nữ trong làng khôi phục cân bằng trở lại, người Vũ tộc lại trở lại cuộc sống nam canh nữ chức (đàn ông cày ruộng, phụ nữ dệt vải > nôm na nó là dư thế đấy). Nhưng uẩn vũ nam sinh ra đời tiếp theo đều là con trai, hiếm có nữ, mà hậu duệ của bọn họ cũng đều được di truyền lại thể chất có khả năng thụ thai. Bởi vì tỉ lệ nam nữ cân bằng, có một vài uẩn vũ nam cưới vợ, nhưng cũng không ít đàn ông bình thường kết hôn cùng uẩn vũ nam.

“Thời gian trôi qua, nhiều người trong dòng họ đều rời núi, đặc biệt một vài người trẻ tuổi một đi không trở lại. Cụ của con và cụ bà cũng rời núi…” Vũ Phong dừng một chút, nói nhiều có chút miệng khô lưỡi khô, uống một ngụm nước rồi tiếp tục nói: “Đúng rồi, cụ bà của con chính là uẩn vũ nam. Con trai, con còn không rõ rằng ba sinh con! Đều nói con cái của uẩn vũ nam đều trời sinh thông minh, tại sao tới lượt con lại chậm hiểu như vậy chứ?”

(Xin giải thích một chút, Vũ Phong nói cụ bà của em Thần là uẩn vũ nam bởi vì cụ ông và cụ bà của em ấy đều là nam nhá. Ta cứ tưởng nhìn lầm, hóa ra nó là như vậy, tưởng đâu cụ bà là phụ nữ chớ. Haiz, không làm ta thất vọng về hai cụ mà. *cười mờ ám*)


Mình nhịn đã nào! Có nhầm hay không? Sao lại có cái gì là đàn ông mang thai chứ? Này TMD không phải vô nghĩa sao? Ông đây làm sao có thể mang thai chứ? Vũ Thần khiếp sợ hoàn khiếp sợ. “Không có căn cứ, chỉ bằng một truyện truyền kỳ xa xưa mà có thể nói con mang thai sao?”

“Con trai, ba cũng muốn nghiên cứu một chút xem đây là vì cái gì, nhưng cũng không thể tự lấy mình ra làm thí nghiệm mà. Con là từ trong bụng ba mà sinh ra. Ba cần gì lừa con chứ?” Vũ Phong nói ra chuyện xưa xong thì thở phào một hơi, liền lại không có sự đứng đắn của người làm ba.

“Con là do ba sinh? Vậy còn mẹ con?” Vũ Thần xem nhẹ việc mình mang thai, ngược lại quan tâm tới thân thế của mình trước. Dù sao việc này cũng vượt quá phạm vi chịu đừng của con người, huống chi còn muốn chấp nhận việc này là thật, tự nhiên muốn tìm hiểu rõ nguồn gốc.

“Mẹ con là một phụ nữ tốt, không oán không hối hận nuôi dưỡng con, vì sinh Nhung Nhung còn…” Vũ Phong là một người sống nội tâm, nói cái gì sẽ là cái đó, nhắc đến vợ thì tiếng nói liền nghẹn ngào, vẻ mặt đau buồn.

“Vậy tại sao không nói cho con biết sớm?” Vũ Thần trong lòng ngũ vị tạp trần, lại cảm thấy hết thảy đều như một giấc mộng, khiến cậu không thể không tin rằng giấc mộng này là thật.

“Ba muốn con sống một cuộc sống bình thường, cưới vợ sinh con có một gia đình hạnh phúc. Nhưng mà… Tại sao con lại mang thai chứ?!” Vũ Phong đúng là rút kinh nghiệm xương máu, không nghĩ tới con trai cũng dẫm lên vết xe đổ của mình.

Vũ Thần không dám nói với Vũ Phong việc mình bị Phương Trạch ăn sạch sành sanh, nói dối dăm ba câu. TMD! Nói như vậy thì cái thai trong bụng ông đây là con của Phương Trạch sao? Giống phụ nữ cũng mang thai. Nói ra ai tin chứ! Đây là tạo nghiệt gì vậy a?

Vũ Thần lúc này mới kịp nhận ra chính mình là kết quả của việc kết hợp giữa đàn ông và đàn ông, liền như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lưng chảy mồ hôi lạnh, nơm nớp lo sợ hỏi: “Vậy ba cùng ai sinh ra con?”


“Chuyện này con cũng đừng quan tâm, hơn hai mươi năm nay đều như vậy tới giờ, con không phải còn có mẹ sao?” Vũ Phong tránh nặng tìm nhẹ (nôm na là Vũ Phong đang lảng tránh vấn đề của em Thần, mượn chuyện nọ để lấp liếm chuyện kia.), hoàn toàn không trả lời vấn đề này, hoặc là căn bản không muốn trả lời.

“Vì cái gì không nói cho con? Con không có quyền được biết sao? Ba của con là ai?”

“Con coi như không có người kia đi… Ba của con không phải đang đứng trước mặt con sao a…” Vũ Phong vòng vo nửa ngày, cuối cùng đổi đề tài.

“Chuyện đứa bé, con nhất định phải suy nghĩ rõ ràng. Nếu như sinh nó ra, chính là muốn sống cùng Phương Trạch cả đời. Vấn đề là con có thể sống với hắn cả đời sao? Hai người các con có thể bên nhau lâu như vậy sao? Hắn có thể chấp nhận đứa nhỏ hay không còn là một vấn đề đấy.” Vũ Phong bất đắc dĩ nhìn Vũ Thần, giọng nói rõ ràng trở nên nghiêm trọng, đi một vòng lớn vẫn là nói đến vấn đề chính.

Vấn đề này giống hàng loạt đạn pháo nã tới, làm cho Vũ Thần trốn không kịp, không thể trốn tránh.

“Ba, con mệt rồi, hiện tại không muốn suy nghĩ gì hết. Cho con chút thời gian.” Hơi lạnh thổi tới làm cho Vũ Thần lạnh run người, da đầu run lên, làm sao còn tinh thần trả lời mấy vấn đề này.

Vũ Phong biết có nhiều lời cũng vô ích, ông tin tưởng Vũ Thần có ý kiến của riêng mình. Đêm cũng đã khuya, ông dặn Vũ Thần đi ngủ.

Đêm nay xảy ra nhiều chuyện quá làm cho Vũ Thần trở tay không kịp, có lẽ là mệt quá nên quên luôn rắc rối, cậu quay về giường nằm thì ngủ thật say.

.:End 23:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận