Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá

Phương Trạch phá vỡ sự im lặng quái dị giữa ba người, anh vẫn lạnh lùng nhìn Dịch An như trước, nói: “Phiền ngài đây buông tay.” Phương Trạch không để ý tới ánh mắt của người ngoài, ôm Vũ Thần đi tới xe mình, căn bản là không có ý định buông Vũ Thần ra.

“Ngài Phương, anh nên buông Vũ Thần ra. Làm như vậy sẽ chèn ép cậu ấy.” Dịch An cũng không buông tay, kỳ thật hắn lo hành động thái quá của Phương Trạch sẽ làm đau đứa bé trong bụng Vũ Thần.

“Việc này còn phiền cậu quan tâm sao?” Phương Trạch hoàn toàn không coi Dịch An ra gì, chỉ cảm thấy lời nói của Dịch An cực kỳ buồn cười, sau đó anh quay đầu nói với Vũ Thần: “Ngài đây quen thân với em sao?”

Vũ Thần không phải kẻ ngốc, tâm tư của Dịch An đối với mình thì cậu cũng biết tám chin phần mười, hơn nữa giữa bầu không khí quá mức xấu hồ này, cậu đành cười nói: “Tôi với Dịch An là đồng nghiệp. Làm sao vậy?” Đồng thời đập hai cái vào lưng Phương Trạch, nói sang chuyện khác: “Anh còn không buông? Da mặt tôi không dày như anh! Bị nhiều người nhìn như vậy mà anh không xấu hổ sao?”

Việc Vũ Thần trách cứ nhìn vào mắt Dịch An lại thành liếc mắt đưa tình, trực tiếp kích thích làm cho lòng của hắn trở nên chua xót. Vừa rồi hắn để ý khi Vũ Thần nhìn thấy Phương Trạch thì tỏ vẻ vui sướng, chỉ biết người trước mắt đã đoạt đi Vũ Thần mà hắn tâm tâm niệm niệm nhiều năm nay. Có thể biết Dịch An không cam lòng cỡ nào, nếu chuyện mang thai không bị nói lộ ra, có lẽ hắn vẫn còn cơ hội. Nhưng sự thực thật tàn khốc, hắn chưa tham gia cuộc đua này thì đã bị hạ nốc ao, ngay cả cơ hội bày tỏ cũng không có.

Mà hiện tại hắn biết Phương Trạch hoàn toàn không biết chuyện mang thai, Dịch An muốn đặt cược một phen. Nếu Phương Trạch biết chuyện mang thai lại không chấp nhận Vũ Thần thì hắn có thể quang minh chính đại bày tỏ với Vũ Thần, đến được bên Vũ Thần.

(Hu hu hu *cào cấu người xung quanh* Sao mà ta cứ thấy thương anh Dịch quá. *giãy đành đạch* Có ai thương anh Dịch không?)

Nếu lần đặt cược này mà thắng thì đối với hắn mà nói đúng là không thể tốt hơn, nếu thua thì cũng có lý do để hắn tự động lựa chọn rời khỏi Vũ Thần, hắn tính toán từng bước như vậy cũng là vì hạnh phúc của Vũ Thần mà cá cược thôi.

Sau vài giây, Dịch An đoán trước tất cả mọi khả năng, vì thế hắn mở miệng nói: “Ngài Phương, xin ngài buông Vũ Thần ra trước đã. Bởi vì cậu ấy…”

“Dịch An! Việc này, tôi cùng Phương Trạch đi trước, có thời gian sẽ trò chuyện sau. Ha ha…” Vũ Thần nói thật nhanh, ngăn cản Dịch An nói tiếp, cậu lại vỗ vỗ lưng Phương Trạch, nói: “Anh không đi thì tôi nhảy xuống. Anh không thấy mệt sao?”

Dịch An rất bất ngờ, hắn hoàn toàn không ngờ Vũ Thần có thể phản ứng kịch liệt như vậy để ngăn hắn nói ra.

Vũ Thần tránh ánh mắt của Phương Trạch, hướng Dịch An lắc đầu, đại khái là muốn Dịch An đừng nói ra.

Phương Trạch khẽ đánh vào mông Vũ Thần, cố ý dùng giọng nói mang ý quở trách, nói: “Sao em lại lỗ mãng như vậy. Đi thì đi… Nhưng không thể thả em xuống dưới được. Hơn nữa, anh tuyệt không mệt.”

Phương Trạch làm sao có thể xem nhẹ lời nói vừa rồi của Dịch An, lập tức nhìn về phía Dịch An, ánh mắt ngang ngược tràn ngập sự quyết đoán. “Bởi vì sao?”

Dịch An không bị khí thế của Phương Trạch làm cho sợ hãi, cũng lạnh lùng nhìn về phía Phương Trạch.

Mà Vũ Thần không muốn hắn nói ra như vậy, đành phải bình tĩnh đáp lại: “Bởi vì hôm nay bệnh nhân ở khu phòng bệnh tăng lên, mà y tá không đủ nên Vũ Thần liền tới giúp đỡ, cường độ làm việc không ít, hẳn là rất mệt. Anh ôm cậu ấy như vậy kỳ thật là làm cho cậu ấy mệt thêm.”

(Chú ý: Nói là ôm nhưng thật ra thì anh Trạch đang vác em Thần nhá, ai đọc kỹ chắc sẽ rõ nhể, thế nên anh Dịch mới ép vào bụng anh Thần, ảnh hưởng tới em bé ấy mừ.)

Học y chính là khác với người thường, lời nói dối như vậy cũng có thể khéo ăn khéo léo nói ra được, nhưng là cậu vừa rồi không phản ứng kịp thì hắn đã nói ra rồi. May mắn là ông đây phản ứng mau, nếu để hắn nói ra thì không phải sẽ phá hủy chuyện tốt của mình sao? Đây cũng không phải việc nhỏ như hạt đậu, đàn ông mang thai mà là chuyện có thể chấp nhận sao? Nói trắng ra, Vũ Thần kỳ thật là lo lắng kết quả sau khi Phương Trạch biết. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, quyết định làm cho lời của Dịch An tới bên miệng sẽ phải nuốt trở về. Trong lòng cậu nghĩ, hay là cứ đi bước nào tính bước đó.

“Dịch An, ngại quá, tôi phải đi trước. Gặp cậu sau…” Vũ Thần mất tự nhiên cười nói, nói tạm biệt Dịch An.

“Ừm, gặp lại sau. Cậu đừng do dự, dù sao đây cũng không phải chuyện của mình cậu.” Dịch An ý vị thâm trường nhìn Vũ Thần, cặp kính che giấu đi ánh mắt buồn bã mất mát, nhưng trong mắt lại toát ra sự suy sụp.

“Ngài Dịch, cứ vậy đi, tôi cũng không muốn để Vũ Thần mệt thêm nữa. Tạm biệt.” Phương Trạch lịch sự chào hỏi Dịch An rồi mới ôm Vũ Thần lên xe.

Tuy rằng Vũ Thần kêu gào đòi xuống, nhưng Phương Trạch lại không để ý đến cậu. Hành động như vậy trước mặt Dịch An là muốn khoe rằng Vũ Thần chỉ thuộc quyền sở hữu của một mình Phương Trạch mà thôi.

Vũ Thần ngồi ở ghế phó lái, vừa rồi bị Phương Trạch ôm lên xe trước mắt bao nhiêu người nên vẻ mặt cậu không vui. Cậu liền bực tức nói: “Vừa rồi anh làm sao vậy? Anh không biết xấu hổ nhưng tôi biết a… Anh muốn về sau tôi làm việc ở bệnh viện như thế nào đây?”

“Giận sao? Anh không mang em lên xe thì em đã bị tên họ Dịch kia cướp đi rồi…” Phương Trạch vừa vui đùa trấn an cậu, vừa khởi động xe.

Lời này sao lại nghe có chút ê ẩm, có khi nào lúc mình bị Dịch An ôm thì anh ta thấy được không? Người này ghen sao? Hơn nữa không khí vừa rồi quả thật có chút khẩn trương, Vũ Thần rùng mình, sẽ không có chuyện này đâu.

“Tại sao anh lại đột nhiên tới đây? Không phải bận nhiều việc sao? Tới cũng không gọi trước cho tôi.” Trong khoảng thời gian này, quả thật Phương Trạch không gặp Vũ Thần được mấy lần, cho nên đột nhiên thấy Phương Trạch xuất hiện ở bệnh viện làm cho Vũ Thần thụ sủng nhược kinh.

(Thụ sủng nhược kinh: được sủng mà kinh ngạc, kinh sợ. Đọc văn cổ trang thì đầy từ này.)

“Không phải bây giờ em tan ca sao? Muốn cho em một sự ngạc nhiên thôi…” Phương Trạch chăm chú lái xe, nghiêm trang nói: “Em của em không phải nói muốn gặp anh sao? Nhà em ở chỗ nào? Bây giờ chúng ta ghé qua.”

“Cái gì? Anh còn dám nói như vậy sao? Anh! Anh muốn qua nhà tôi? Không được…” Cậu lập tức phản đối. Nhắc tới tối hôm qua Vũ Thần âm thầm nổi giận, tức giận không có chỗ nào trút. Lại nói, chuyến đi này rất nguy hiểm, ba mình không phải sẽ trực tiếp nói ra chuyện kia với anh ta sao, hơn nữa Vũ Nhung không phải người ít lời, không chừng sẽ bị lột da mất.

“Vì sao?”

“Bởi vì… Bởi vì… Anh không phải tới tìm tôi sao? Tại sao lại muốn qua nhà tôi chứ?” Vũ Thần không nói ra lý do, đành phải chuyển đề tài.

“Gặp ba và em vợ không được sao? Người nhà của em suy nghĩ rất thoáng a. Nhà em ở đâu, bây giờ qua luôn.”

“Coi như xong… Hôm nay không được qua, biết không?” Vũ Thần suy nghĩ trước sau đều cảm thấy bây giờ tới nhà cậu quả là không ổn, dù sao cậu cũng rất mờ mịt với chuyện em bé, chứ nói gì đến kết quả sau khi Phương Trạch biết chuyện này.

Vũ Thần cũng rất rõ, chuyện này không thể giấu mãi, bởi vì không tự tin trước Phương Trạch cho nên cậu không có dũng khí mở miệng nói cho Phương Trạch biết chuyện đứa bé.

“Được, vậy thì để lần tới. Chúng ta tới thể giới của hai người đi. Đêm nay đừng về nhà, qua chỗ anh đi.”

“A! Nhà của anh sao?” Trong lòng Vũ Thần căng thẳng, ngồi nghiêm chỉnh nói.

“Sợ anh ăn em hả?”

Vũ Thần nghịch nghịch đai an toàn, động tác lơ đãng rất nhỏ này để lộ ra cậu đang khẩn trương, cậu nhỏ giọng nói: “Ngủ riêng thì tôi sẽ đi.”

“Được.”

Phương Trạch đạp chân ga, tốc độ xe chạy nhanh hơn.

───

Lời tác giả:

Phương Trạch kỳ thực là con sói có chiếc đuôi to thiệt to…

Vốn là nói buổi trưa sẽ post bài ~ hô hô ~

Nhưng mà shopping mãi rồi tâm sự suốt nên ngừng lại… Chột dạ ing

 

.:End 25:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui