Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá

Ngày hôm sau, hai người đều ngầm hiểu trong lòng nên không ai nói ra chuyện ngày hôm qua.

Vũ Thần đối với Phương Nham vẫn còn sợ hãi, sở dĩ không tọc mạch chuyện này là bởi vì cậu không tin những lời nói phiến diện của Phương Sĩ Vĩ, cho dù là sự thật thì cũng muốn tự Phương Trạch nói ra.

Tối qua Vũ Thần ngủ được một chút, tinh thần cũng không khá lắm, liền muốn Phương Trạch đưa cậu về nhà. Phương Trạch vốn định lên chào hỏi Vũ Phong một chút nhưng lại bị Vũ Thần từ chối.

Sau khi Vũ Thần về nhà cũng không nói chuyện tối qua cho Vũ Phong nghe, cho nên Vũ Phong cũng không hỏi nhiều, chính là thúc giục cậu mau nói chuyện đứa bé cho Phương Trạch nghe.

Vì làm cho Vũ Phong yên tâm nên Vũ Thần thuận miệng đồng ý.

Vũ Thần ở nhà nghỉ ngơi, không yên lòng nhìn TV, đầu óc bị lấp đầy bởi chuyện xảy ra tối hôm qua. Phương Trạch rốt cuộc là người như thế nào? Đối với cậu có thật lòng thật dạ hay không? Vì sao hai người không thể đối xử thẳng thắn với nhau?

Một loạt vấn đề làm cho đầu óc Vũ Thần mụ mị cả lên, cậu xoa bụng, muốn cảm xúc ổn định lại. Hiện tại suy xét vấn đề này dường như là không có tác dụng, đứa bé mới là một nan đề(1) lớn nhất.

Vũ Thần muốn xem lại ảnh chụp của bảo bảo, nhưng lại không tìm được. Cậu nhớ rõ ràng mình vẫn mang trên người, lẽ nào lại bỏ quên ở nhà Phương Trạch? Tìm hơn nửa ngày cũng không thấy, vậy là cậu đành bỏ cuộc.



Vũ Thần trở lại bệnh viện đi làm, cảm giác lực bất tòng tâm vô cùng. Lúc phải làm việc nặng, Vũ Thần sẽ do dự thật lâu, theo bản năng là muốn bảo vệ thân thể của chính mình.

Đặc biệt lúc nhìn thấy bụng của Trần Giai Lan, cảm giác của cậu càng thêm kỳ diệu, tay không tự giác mà xoa bụng, mộ sinh mệnh nhỏ bé cứ như vậy có quan hệ với mình là khó tin tới mức nào. Sau khi có ý nghĩ như vậy, Vũ Thần cũng muốn mau chóng nói chuyện này với Phương Trạch. Mấy ngày nay hai người chỉ gọi vài cuộc điện thoại, cho nên Vũ Thần càng bất an, thậm chí hoài nghi rằng cùng một chỗ với Phương Trạch là sai lầm.

Càng nghĩ càng sợ, tâm tư Vũ Thần xoay chuyển một vòng rốt cuộc gọi điện cho Phương Trạch, muốn hẹn Phương Trạch để nói chuyện của mấy ngày nay thật rõ ràng. Phương Trạch đương nhiên đồng ý, còn chủ động nói sẽ đón Vũ Thần lúc tan ca.

Sau khi thay ca, Vũ Thần ra khỏi phòng trực ban, vừa vặn lại gặp Dịch An. Từ sau cái ngày tận lực tránh Dịch An, trong lòng cậu đối với Dịch An không hiểu sao vẫn áy náy. Hiện tại đối mặt với Dịch An khó tránh khỏi cảm giác xấu hổ.

“Cậu chưa nói cho hắn biết?” Dịch An nhiều ngày không nhìn thấy Vũ Thần nên không tránh khỏi có chút lo lắng, tuy rằng Vũ Thần có nói qua rằng cậu có thể xử lý chuyện của mình, nhưng Dịch An vẫn không an tâm, nhìn thấy Vũ Thần vẫn hỏi han.

“Còn chưa nói, hôm đó thật sự cám ơn cậu.” Vũ Thần không biết trả lời như thế nào, có chút áy náy nói lời cảm ơn với Dịch An.

“Cậu cám ơn tôi ngược lại có thể khiến tôi khổ sở đấy. Cậu không có việc gì là tốt rồi.” Dịch An ảm đạm cười, lại nghiêm túc nói: “Giữ gìn thân thể cho tốt, nếu không cố được thì có thể xin nghỉ, có thể nói trực tiếp với tôi cũng được.

“Ừ, cám ơn cậu.” Điều này làm cho Vũ Thần không biết làm thế nào cho phải, lại tiếp tục nói cảm ơn Dịch An.

“Việc nhỏ thôi mà, đừng cám ơn tôi. Bây giờ về nhà sao? Để tôi đưa cậu về.” Dịch An không bắt buộc cái gì, chỉ cần ở bên Vũ Thần thêm một chút thì anh cũng đã thỏa mãn rồi.

“Cám ơn, không thể phiền cậu được, Phương Trạch hẳn là đang ở bên ngoài chờ tôi.” Vũ Thần chột dạ từ chối ý tốt của Dịch An, tạm dừng một chút lại nói: “Tôi đi trước.”

Đi xuống lầu, Dịch An thậm chí chưa kịp nói tiếng tạm biệt với Vũ Thần thì cậu đã vội vàng bước ra khỏi cửa.

Vũ Thần ra khỏi khu phòng bệnh, nhìn tới nhìn lui trong đám người thấy một thân ảnh vô cùng nổi bật, cậu liền bước nhanh tới.

“Bảo bối, em nhớ anh không?” Phương Trạch đi qua, ôm cổ Vũ Thần.

“Ai nhớ anh chứ. Buông ra a.” Phương Trạch nhiệt tình đi tới làm cho Vũ Thần có chút bị động, cậu tùy ý Phương Trạch đưa mình lên xe.

Thật sự chẳng biết tại sao, khó có thể nào hôm nay lại nhiệt tình như vậy được. Trong điện thoại còn lạnh như băng, hiện tại lại nhiệt tình như vậy.

“Anh làm sao vậy? Có chút không bình thường a.” Vũ Thần trêu ghẹo hỏi.

“Nhìn thấy em thật vui. Quả nhiên cùng em sống chung một chỗ thực sự thoải mái. Giống như mọi điều phiền lòng đều có thể quên đi.” Phương Trạch giúp Vũ Thần thắt dây an toàn, lại sủng nịch hôn lên mặt cậu một cái.

Vũ Thần cả kinh kêu lên: “Anh muốn chết à, người ngoài sẽ nhìn thấy a…” Cậu một tay đẩy Phương Trạch ra, một tay lau mạnh hai cái trên mặt. “Anh hôm nay có bệnh à.”

Chẳng lẽ nhiều ngày nín nhịn dục vọng mà khao khát tới mức này sao? Bị suy nghĩ như vậy vây quanh nên Vũ Thần thiếu chút nữa đã quên mục đích hẹn Phương Trạch ra ngoài.

Phương Trạch vuốt tóc cậu, ánh mắt nhìn cậu đến thất thần, âm thanh trầm xuống, dịu dàng rất nhiều. “Nhìn thấy em thì không hiểu sao anh rất vui vẻ.”

“Cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, có gì ngạc nhiên chứ!” Vũ Thần nghe xong liền mất tự nhiên, cứng ngắc cười cười, khẽ ngẩng đầu, đột nhiên nghiêm mặt nói: “Nhiều ngày như vậy anh không gặp gỡ người khác? Không có lăng nhăng chứ? Hoặc là vì tiết dục nên tìm người khác?” Vũ Thần nhớ tới tên gay kia là lại cảm thấy khó chịu.

Ý cười trên mặt Phương Trạch nháy mắt biến mất, ánh mắt tối tăm lạnh lùng, nghiêm túc nói: “Không có, hiện tại anh chỉ yêu em. Không tin sao? Bảo bối, em là quan trọng nhất.”

Ánh mắt kiên định làm cho Vũ Thần không thể nghi ngờ Phương Trạch, ít nhất giờ phút này cậu vô cùng tin tưởng anh.

Vũ Thần muốn khẳng định vị trí của mình trong lòng Phương Trạch, cậu liền hỏi: “Đặc biệt như thế nào?”

Khóe miệng Phương Trạch hơi giơ lên, mang theo một tia cười đắc thắng. “Đặc biệt tới mức anh muốn cùng em kết hôn.”

“Anh bị bệnh à, anh và em đều là nam a.” Vũ Thần chợt cả kinh kêu lên. Lời này nghe có chút đột ngột, nhưng đúng là có chút ngọt ngào, ngoài miệng vẫn nhịn không được bắt bẻ.

“Là nam thì như thế nào? Chúng ta có thể ra nước ngoài kết hôn.” Phương Trạch nói như chém đinh chặt sắt, anh cho là mình đã đoán trúng tâm tư người trước mắt.

“Em còn chưa nghĩ tới kết hôn hay không.” Vũ Thần cảm thấy mình bị Phương Trạch nắm trong tay, hiện tại rốt cuộc có thể đảo khách thành chủ bắt được cơ hội này.

Phương Trạch nở nụ cười, ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn Vũ Thần, lại ra vẻ uy hiếp nói: “Em không dám kết hôn thì anh sẽ cướp em về.”

“Anh thật sự không đứng đắn.” Khó có thể lại bị kích thích như vậy chứ?

Phương Trạch lái xe ra khỏi bệnh viện, bởi vì Vũ Thần chủ động hẹn anh nên anh liền hỏi qua ý kiến của cậu. “Kỳ thật hôm nay em hẹn anh ra ngoài làm anh thực sự vui.Trải qua đêm hôm đó, bây giờ chúng ta cũng đã bình tĩnh lại, cho nên cũng có thể nói hết những điều mình muốn nói… Về chuyện của A Nham, anh sẽ nói rõ ngọn ngành cho em biết. Em có tin tưởng anh không?” Phương Trạch thực sự bình tĩnh nói, lại vô cùng thành thật.

“Cho nên anh muốn nhân cơ hội này tới nhà em một chuyến. Nếu em không muốn thì thôi…”

Lời nói Phương Trạch một chút cũng đều nghiêm túc, Vũ Thần có chút bối rối. Quả nhiên tin tưởng anh là đúng a…

“Tới nhà em?”

“Ừ, người nhà của em liệu có thể chấp nhận anh không?” Phương Trạch luôn tỏ vẻ cao ngạo nhưng đối mặt với chuyện này vẫn có chút thận trọng.

“A.” Nếu tới nhà thì việc mang thai cứ để ba giải thích đi, áp lực của mình có thể ít đi một chút nhỉ? Hai cái miệng càng thêm sức thuyết phục đi?

Vũ Thần do dự thật lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý.

───

(1)nan đề: vấn đề khó giải quyết.

 

.:End 33:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui