Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá

Phương Trạch hướng xe chạy thẳng tới nhà Vũ Thần, hai người cười cười nói nói, không khí coi như không tồi.

Nghe Phương Trạch hứa hẹn, Vũ Thần mới buông xuống tảng đá lớn trong lòng.

Tương lai sau này không phải chỉ có hai người cùng nhau trải qua, Vũ Thần cũng muốn thử nếu có con thì hai người có thể bước tiếp như thế nào, nhưng loại tưởng tượng này giống như đang vứt bỏ một điều quan trọng nhất trong lòng cậu. Cậu từng nghĩ tới việc đàn ông sinh con thì buồn cười cỡ nào, nhưng tại thời điểm thai nghén nhớ tới có một sinh mệnh bé bỏng đang ở trong cơ thể thì trái tim của cậu sẽ trở nên mềm mại vô cùng, cảm giác kỳ diệu không cần nói cũng biết, vô cùng thỏa mãn.

Ngày cứ trôi qua như vậy, một nhà ba người, vô cùng đơn giản, cậu có thể thực sự hạnh phúc…

Vũ Thần nhìn ngoài cửa sổ, cảnh tượng xe cộ đi lại tấp nập làm cho cậu có cảm giác vô lực, quay đầu lại nhìn… là vẻ mặt chăm chú lái xe của Phương Trạch, lại có một cảm giác an lòng.

“Phương Trạch, anh có nghĩ muốn một đứa con hay không?” Giờ phút này ý nghĩ duy nhất của Vũ Thần là tin tưởng người đàn ông trước mắt này, trực giác cũng nói cho cậu biết rằng người đàn ông này rất đáng tin.

“Em muốn có con sao?” Phương Trạch hỏi ngược lại.

Gương mặt Phương Trạch nhìn nghiêng góc cạnh rất rõ ràng, đường cong cương nghị hoàn mỹ, ánh mắt Vũ Thần mãi lưu luyến trên mặt anh, tinh tế đánh giá bộ dáng Phương Trạch, ánh mắt không dời có cảm giác xem mãi không đủ.

Vũ Thần trầm mặc một hồi, nói: “Anh không muốn sao?” Nếu như Phương Trạch không thích có con thì làm sao bây giờ?

Phương Trạch giễu cợt cười một tiếng, âm thanh cũng trở nên dịu dàng. “Đứa ngốc… Chẳng lẽ em muốn sinh thay anh sao? Muốn thì chúng ta đi nhận con nuôi cũng tốt mà… Nếu anh không xuất hiện, có phải em sẽ không sống một cuộc sống như vậy hay không? Ví dụ như kết hôn cùng phụ nữ?”

Em đã mang thai con của anh… Những lời này thiếu chút nữa Vũ Thần đã nói ra, nhưng nếu nói thẳng ra sẽ dọa Phương Trạch, thế nên đành nuốt những lời này vào bụng.

Chuyện như vậy có phải giống như rèn sắt khi còn nóng mới được hay không, nhưng khi xúc động đi qua, Vũ Thần lại không có dũng khí mở miệng.

Vì thế cậu liền thấp giọng nói: “Nếu anh không xuất hiện thì em sẽ kết hôn sinh con cùng phụ nữ. Cứ như vậy sống cả đời. Vậy nên có phải anh đã quấy rầy việc sinh con của em hay không?” Ý nghĩ này cứ quanh quẩn trong lòng Vũ Thần thật lâu, nếu không gặp Phương Trạch thì có lẽ cậu đã quen một cô gái tốt rồi…

Gặp đèn đỏ, xe liền dừng lại, Phương Trạch nghiêng đầu nhìn Vũ Thần, ánh mắt thâm thúy lóe lên một tia vui mừng, lại vô cùng tự tin hỏi: “Em nói xem? Hiện tại anh muốn em lựa chọn, em muốn cùng với anh hay với một cô gái sống cả đời bên nhau?”

Vũ Thần nghẹn lời, đáp án đương nhiên là cùng Phương Trạch cả đời, nhưng lời nói thẳng thừng như vậy làm cho cậu không tài nào mở miệng được.

“Anh nói lời vô nghĩa… Đương nhiên là cùng… Anh nhìn em làm gì?” Vũ Thần cả kinh, gương mặt Phương Trạch phóng đại trước mắt cậu gấp vài lần.

Bộ dáng không tự nhiên của Vũ Thần làm cho Phương Trạch không nhịn được ghé qua hôn cậu một chút, nếu không phải đang ở trên đường thì anh thật muốn hung hăng nhét con người đáng yêu này vào trong cơ thể mình.

“Anh biết em sẽ lựa chọn bên anh. Bởi vì em đã trốn không thoát.” Âm thanh trầm thấp nam tính vang lên bên tai, làm cho hai bên tai Vũ Thần đỏ cả lên.

Vũ Thần đành phải ra vẻ bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, không chút để ý trả lời: “Anh nếu thực xin lỗi em, em còn có thể vứt bỏ anh.”

“Tuân mệnh, y tá đại nhân. Anh sẽ đối xử tốt với em.” Phương Trạch mỉm cười, nói ra đáp án làm cho người ta yên lòng.

“Lái xe cho tốt đi, không cùng anh nói nhảm nữa…”

“Tuân mệnh!”



Vũ Thần dẫn Phương Trạch về nhà, đứng ở ngoài cửa, Vũ Thần tìm được chìa khóa mở cửa. Không nói trước sẽ dẫn người về nhà, không biết có thể xảy ra cái gì ngoài ý muốn hay không? Vũ Thần không dám tưởng tượng đến phản ứng của Vũ Nhung khi nhìn thấy Phương Trạch. Hơn nữa Vũ Nhung hoàn toàn không biết việc cậu mang thai, cho nên cậu âm thầm lo lắng Vũ Nhung có thể đem chuyện này phá hỏng.

Sau khi mở cửa, Vũ Thần không nghe thấy động tĩnh trong nhà liền gọi một tiếng.

“Con trai, con đã về a…” Vũ Phong lên tiếng trả lời, từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Phương Trạch đứng phía sau Vũ Thần thì khó tránh khỏi hoảng sợ.

Vũ Thần trước đó mà gọi điện thoại thông báo thì cũng không đến mức xấu hổ.

“Chào bác trai, cháu là Phương Trạch. Mạn phép quấy rầy.” Phương Trạch rất nghiêm trang nói lời chào Vũ Phong.

“Cậu chính là Phương Trạch?” Vũ Phong sửng sốt một chút, rõ ràng đã quên mời người ta vào nhà.

“Đúng vậy, bởi vì cháu nhất thời hứng khởi muốn tới chào bác một tiếng…” Phương Trạch thật không ngờ Vũ Thần và ba cậu lại giống nhau như vậy, cảm giác thực sự trẻ, hoàn toàn không nhìn ra hai người là cha con.

Phương Trạch vốn muốn tiếp tục giải thích lại bị Vũ Thần ngắt lời. “Đừng nói nhiều, vào nhà rồi hãy nói.”

“Đúng vậy, vào nhà đi. Nhung Nhung, có khách tới, mau ra chào một tiếng đi con.” Vũ Phong hướng về phòng gọi Vũ Nhung tới.

Con bé Vũ Nhung này sẽ không lên cơn thần kinh chứ… Vũ Thần chưa kịp lo lắng, Vũ Nhung đã vọt ra khỏi phòng.

“A…” Vũ Nhung nhìn thấy Phương Trạch thì nháy mắt liền ngây dại.

Phương Trạch thấy cô bé đứng sững ở nơi đó không nói lời nào, anh chủ động giảm bớt xấu hổ cho cô. “Cô bé này là em gái của Vũ Thần sao? Vũ Nhung, thường xuyên nghe anh trai em nhắc tới em… Xinh đẹp giống như trong tưởng tượng. A, không, đúng là còn xinh đẹp hơn trong tưởng tượng. Lại thi đậu đại học, thật sự là không đơn giản a!”

Người kia, TMD cũng quá khéo đi… Mình khi nào thì cùng anh nói tới Vũ Nhung a, tài nói dối cũng cao quá mà, miệng không ngọt như vậy thì sẽ chết sao? Buồn nôn quá đi mất… Vũ Thần trắng mắt liếc Phương Trạch một cái, hiển nhiên là không quen nhìn hành vi đường hoàng của anh.

“Anh, chính là… của em…” Chị dâu?! Gọi chị dâu có vẻ không được tự nhiên, Vũ Nhung lại không biết mở miệng như thế nào.

“Gọi anh là anh Phương được rồi, đây là chút quà nhỏ, hi vọng em sẽ thích.” Phương Trạch nói xong liền đưa cho Vũ Nhung một chiếc hộp nhỏ.

Người này lúc nào còn cầm theo quà? Có lẽ nào muốn mua chuộc người nhà mình? Hơn nữa phần quà này nhất định rất quý, người như Phương Trạch không thể nào đưa thứ khó coi được… Cho nên Vũ Thần nháy mắt với Vũ Nhung, muốn cô đừng nhận lấy.

“Cám ơn anh Phương, ý tốt của anh em xin nhận. Quà này thật sự không thể nhận. Anh mau vào ngồi đi…” Vũ Nhung mặc dù là kẻ điên điên khùng khùng nhưng vẫn là người hiểu lễ nghĩa, liền đẩy qua đẩy lại với Phương Trạch ở cửa nửa ngày, như thế nào cũng không chịu nhận lấy.

“Em nhận đi, coi như phần thưởng cho việc đậu đại học. Anh đột nhiên tới đây thực sự đã quấy rầy cả nhà, em cứ nhận lấy đi…” Phương Trạch cứng rắn đưa quà cho Vũ Nhung, thật sự là không từ chối được, Vũ Nhung liền vô tội nhìn thoáng qua Vũ Thần.

Vũ Thần cũng thực sự bất đắc dĩ, đành phải ngầm đồng ý cho Vũ Nhung nhận lấy.

Này làm sao mà chuẩn bị lúc đến được, quà còn kịp chuẩn bị cơ mà, rõ ràng đã có kế hoạch tới nhà mình. Vũ Thần lúc này mới phát giác mình bị lừa. Bất quá hiện tại cũng không sao hết, anh chỉ là muốn tranh thủ sự đồng tình đi?

Vũ Nhung dẫn Phương Trạch vào phòng khách ngồi, Vũ Phong liền lặng lẽ giữ Vũ Thần lại hỏi chuyện đi tới đâu rồi?

Vũ Phong nhìn thấy Vũ Thần mang người về, còn tưởng rằng sự việc đã được giải quyết, không nghĩ tới Vũ Thần rõ ràng còn chưa nói chuyện này cho Phương Trạch biết.

Vũ Phong hận không thể rèn sắt lúc còn nóng nhìn Vũ Thần, bất đắc dĩ nói: “Hay là muốn ba thay con giải thích a…”

Vũ Thần chính là có ý đó, nhưng cậu cũng có chút băn khoăn. “Ba, ba kiềm chế một chút, đừng nói quá đột ngột. Đây cũng không phải chuyện người thường có thể đón nhận được.” Cho tới lúc này, Vũ Thần là đương sự đối với sự mang thai còn như lọt vào sương mù huống chi là đem chuyện này nói cho Phương Trạch.

Vũ Thần đang có ý đó, nhưng là cậu vẫn có điều băn khoăn: “Ba, ba kiềm chế một chút, đừng quá đột nhiên. Đây cũng không phải là người bình thường có thể tiếp nhận được.” Chuyện cho tới bây giờ, Vũ Thần thân là đương sự mà vẫn đối với chuyện mang thai này tựa như lọt vào trong sương mù chớ nói chi là đem chuyện này nói cho Phương Trạch.

“Tốt nhất là phải tách Nhung Nhung ra. Trước đừng nói cho em biết.” Vũ Thần chẳng qua là lo lắng Vũ Nhung sẽ nói ra những lời kinh người, cũng lo cô sẽ làm hỏng chuyện.

Vũ Phong gật gật đầu, liền tách cô ra khỏi Phương Trạch, ý muốn cô giúp Vũ Thần chuẩn bị cơm chiều.

Vũ Phong ngồi xuống cạnh Phương Trạch, lấy thân phận trưởng bối cùng Phương Trạch ngồi tâm sự. Vũ Phong có thể cảm nhận trong lời nói của Phương Trạch anh là một người có trách nhiệm, trong lòng rất là vừa ý. Đặc biệt lúc nhắc tới Vũ Thần, Vũ Phong cảm giác có thể yên tâm giao Vũ Thần cho anh.

Vì không thể nói về việc mang thai một cách đột ngột nên Vũ Phong cố ý nói mấy chuyện tào lao bí ẩn mà y học không giải thích được với Phương Trạch. Phương Trạch dù nghe không hiểu nhưng cũng trả lời vài tiếng, cho nên nói chuyện coi như hòa hợp. Sau nửa ngày, Vũ Phong rốt cuộc đi vào vấn đề chính, ông hỏi: “Nếu một người đàn ông có thể sinh con thì cậu có cảm thấy kỳ quái không?”

“Đàn ông sinh con sao?” Sau khi hết kinh ngạc, Phương Trạch bình tĩnh đáp lại: “Có chuyện đàn ông sinh con sao? Y học có thể giải thích như thế nào chứ?”

“Đương nhiên là có. Y học không tài nào giải thích được, muốn tìm căn nguyên nguồn gốc cũng không thể, nhưng quả thật là có. Kỳ thật còn có chút thú vị, cậu có muốn nghe thử không?”

Bộ dáng Phương Trạch thực sự cảm thấy hứng thú, Vũ Phong liền thừa lúc rèn sắt lúc còn nóng, mang “Thần thoại chuyện xưa” về thể chất có thể mang thai nói cho Phương Trạch.

Phương Trạch nghe xong cảm thấy thực sự khó tin, xuất phát từ tò mò hỏi: “Vậy bây giờ người này còn tồn tại không ạ? Bác trai kiến thức quả thật rộng lớn, hôm nay Phương Trạch cháu đúng là được mở mang tầm mắt.

“Đương nhiên còn tồn tại, kỳ thật…” Lúc Vũ Phong định nói ra khỏi miệng, chuông điện thoại của Phương Trạch đột ngột vang lên.

Phương Trạch mạo muội ngắt lời Vũ Phong. “Bác trai, ngại quá, cháu phải nghe điện thoại.” Phương Trạch nhìn màn hình di động liền nhíu mày, biểu tình có chút ngưng trọng đi tới một bên bắt máy.

Vũ Phong đành phải chờ Phương Trạch nói chuyện xong rồi tiếp tục. Nhưng Phương Trạch nhận điện thoại xong cũng không ngồi xuống, mà mở miệng nói lời xin lỗi: “Bác trai, hiện tại cháu có chút việc gấp cho nên phải về ngay…”

“Việc gấp? Mau chóng xử lý rồi có thể quay lại đây không? Còn chưa có ăn cơm chiều mà.” Vũ Phong vừa nghe liền như kiến bò trên chảo nóng, việc chính còn chưa nói mà đã đi mất rồi.

“Bác trai, hôm nay thật sự là làm phiền bác. Nhưng hiện tại tình huống thực sự gấp, cháu nhất định phải đi.” Phương Trạch sốt ruột quên hết lễ tiết, nhưng giọng nói lại lộ vẻ kiên quyết.

Vũ Thần ở phòng bếp đầy mùi khói dầu, nghe được Phương Trạch muốn đi, cậu không tắt bếp cảm ứng đã chạy vội ra.

“Muốn đi sao? Có chuyện gì vậy?” Không phải vừa nói công việc đều xử lý xong rồi sao? Tại sao bây giờ lại muốn đi? Đây không phải nuốt lời thì là cái gì a? Hầu hết mọi lúc Vũ Thần đều thông cảm cho Phương Trạch công tác bận rộn, nhưng hiện tại anh là khách nhà cậu, sự việc gấp gáp thế nào cũng phải buông xuống chứ?

“Bảo bối, thực xin lỗi. Có thời gian anh sẽ lại tới đây, hiện tại thực sự rất gấp.” Ánh mắt anh có chút xin lỗi, nhưng trong mắt vẫn nhìn ra được anh hết sức lo lắng.

“Công việc sao? Vội như vậy?”

“Ừm, lần tới nhất định bù lại, được không?”

Vũ Thần không nói gì, nếu không giữ lại được thì sẽ không thể giữ lại, hơn nữa cậu cũng tin tưởng Phương Trạch.

“Anh đi đi.” Vũ Thần cười cười bất đắc dĩ với Phương Trạch, nói lời tạm biệt với anh.

Phương Trạch liên tục nói lời xin lỗi rồi mới đi khỏi.

Lúc đóng cửa, trong lòng Vũ Thần không hiểu vì sao lại trầm xuống, ẩn ẩn hoài nghi đối với Phương Trạch… Không phải là Phương Nham lại xảy ra chuyện gì chứ?

Vũ Thần lắc đầu, xua tan những ý nghĩ lộn xộn trong lòng, đã quyết định tin tưởng thì cậu sẽ không nghi ngờ gì nữa.

Vũ Phong gọi Vũ Thần đang xuất thần. “Con trai, tức giận sao? Cậu ta có việc của mình, ba không cảm giác sai đâu. Về phần chuyện đứa bé ba đã nói đệm một ít, con chỉ cần nói hết cho cậu ta…”

“Vâng, con biết. Dù sao cũng không vội, trong lòng anh ấy đã có chuẩn bị là tốt rồi.” Nghe được ba cậu an ủi, Vũ Thần không miên man suy nghĩ nữa, ít nhất tối nay cũng thu hoạch được một chút.



Trước khi đi vào giấc ngủ, Vũ Thần nhận được điện thoại của Phương Trạch, nghe âm thanh thì cảm giác người ở đầu dây bên kia rất mệt mỏi, cậu liền muốn Phương Trạch nghỉ ngơi cho tốt nhưng không có nói chuyện mang thai.

Nhưng cuộc điện thoại này làm cho Vũ Thần an lòng rất nhiều, đêm nay cậu ngủ vô cùng an ổn.

 

.:End 34:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui