Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá

Thân thể Vũ Thần hồi phục rất nhanh, sau nửa tháng thì cậu dọn khỏi nhà Dịch An.

Ngày Vũ Mao đầy trăm ngày, Dịch An tặng một đống lớn đồ dùng trẻ con, từ đồ chơi cho tới quần áo, điều này làm cho Vũ Thần càng thêm băn khoăn.

“Tại sao cậu lại mua nhiều như vậy, Vũ Mao còn nhỏ, không dùng nhiều được như vậy.” Vũ Thần nhìn Dịch An mang mấy thứ này đến, không khỏi oán trách, nói.

Dịch An đem những thứ đó vào nhà, dịu dàng cười, chỉ hi vọng Vũ Thần có thể chấp nhận ý tốt của anh.

“Không sao, bé con sẽ lớn dần. Mấy thứ này nhất định dùng được.” Dịch An mang theo đồ đạc vào nhà, nhưng Vũ Thần vẫn khó xử đứng ở một bên. Dịch An thấy Vũ Thần không phản ứng gì, lại nói: “Thế nào? Không hoan nghênh tôi tới sao? Hay là mỗi ngày tôi đến làm cậu thấy phiền?”

“Không có, tôi rất vui mà, lần tới đến không cần mua đồ gì nữa.” Đối với Dịch An, Vũ Thần không coi anh là khách, cho nên hoàn toàn không phải vì khách khí mà nói, mà là Vũ Thần đối với Dịch An không buông ra được, Dịch An càng đối tốt với cậu thì trong lòng cậu càng băn khoăn.

“Tốt lắm, tốt lắm. Tôi mua cho Vũ Mao, cũng không phải mua cho cậu, không nói chuyện này nữa. Vũ Mao vẫn còn ngủ sao?” Dịch An chỉ muốn quan hệ của mình và Vũ Thần tự nhiên một chút, quan hệ càng ngày càng thân mật thì trong lòng tự nhiên sẽ không ngăn cách nữa.

“Ngủ được một lúc rồi, chắc sắp tỉnh rồi.” Vũ Mao ngủ từ trưa tới chạng vạng, Vũ Thần đoán bé con muốn tỉnh, liền cùng Dịch An vào phòng.

Dịch An nhìn Vũ Mao đang ngủ yên, anh cúi xuống, nhẹ nhàng dùng tay chạm một chút vào khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Vũ Mao, trong mắt lộ vài phần cưng chiều, sủng nịch.

“Bé con ngủ thật là say. Chúng ta đi ra ngoài đi, nếu đánh thức thì nó lại khóc toáng lên cho mà xem.” Dịch An có chút không đành lòng quấy rầy giấc ngủ của bảo bảo, rất nhanh đi ra khỏi phòng.

Dịch An tới đúng lúc chỉ có Vũ Thần và bảo bảo ở nhà, anh ngồi trong phòng khách không bao lâu thì Vũ Phong và Vũ Nhung cũng mua đồ ăn mang về nhà. Vũ Phong và Vũ Nhung nhìn thấy Dịch An tới, tự nhiên cũng tham gia nói chuyện, không khí trong nhà đúng là hài hòa, trước sau như một.

Vũ Thần vốn muốn vào phòng bếp giúp một tay nhưng Vũ Mao lại thức giấc.

Vũ Thần ôm Vũ Mao ra khỏi phòng, nhẹ nhàng dùng khăn ướt lau khô khóe mắt ngấn nước của bé, trấn an nói: “Bảo bảo đừng khóc, nhìn xem ai tới này…”

Bảo bảo được Vũ Thần ôm khỏi giường thì cảm xúc ổn định lại, đôi mắt hồng hồng ngập nước nhìn Vũ Thần chỉ về một phía, sau khi thấy con mắt đen láy của Dịch An dường như xuất hiện ánh sáng, tay bé nhỏ cũng không ngừng vẫy vẫy Dịch An.

“Vũ Mao, một tuần không gặp cha nuôi rồi đúng không? Có nhớ cha nuôi không?” Dịch An ôm Vũ Mao, nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Mao. Vũ Mao chỉ mới ba tháng nhưng cũng có thể nhận thức được, đặc biệt là đối với Dịch An, mỗi lần Dịch An tới thăm bé, bé đều quơ quơ cánh tay bụ bẫm của mình đòi Dịch An ôm bé. Có lẽ bởi vì Dịch An là người đầu tiên Vũ Mao nhìn thấy lúc bé chào đời, cho nên Vũ Mao mới có thể thân thiết với Dịch An như vậy. Cũng vì lý do này mà Dịch An muốn nhận Vũ Mao làm con nuôi.

Vũ Mao chui vào ***g ngực Dịch An, tay bé nhỏ không chịu yên mà duỗi ra lấy mắt kính của Dịch An, và vô tình lấy xuống được. Vũ Mao lấy được mắt kính thì rất vui vẻ, cũng học theo muốn mang mắt kính.

Dịch An không đòi lại mắt kính, ngược lại vui vẻ nhìn bộ dáng đùa nghịch mắt kính rất đáng yêu của Vũ Mao. Vũ Thần nhìn không chịu được, liền đi tới lấy mắt kính trên tay Vũ Mao, nói: “Bảo bảo, đây không phải đồ có thể tùy tiện chơi, không cần phá hỏng đồ của cha nuôi a…”

Đột nhiên bị Vũ Thần lấy mất đồ chơi mơ ước đã lâu của mình, Vũ Mao có chút mất hứng, cái miệng nhỏ nhắn mếu mao, ánh mắt trở nên hồng hồng, bày ra bộ dáng tội nghiệp muốn khóc nhìn Vũ Thần, đúng một bộ dáng muốn khóc nháo, ánh mắt phiếm hơi nước, bộ dáng làm cho người khác đau lòng.

“Vũ Thần, đưa cho bé con đi, mắt kính cũng không phải đồ chơi dễ dàng phá hỏng.” Dịch An đau lòng nhìn Vũ Mao, một bộ dáng rưng rưng muốn khóc làm cho ai cũng không đành lòng, huống chi anh lại thích Vũ Mao như vậy, lại cưng chiều bé như vậy.

Vũ Thần nói cái gì cũng không ngăn được Vũ Mao khóc nháo, mắt kính vốn trơn bóng lại bị ngón út Vũ Mao hằn lên một vết, Vũ Thần đành phải dùng khăn tay khô lau sạch sẽ.

“Đeo kính vào, đừng để bé con cầm chơi.” Vũ Thần thực tự nhiên giúp Dịch An mang mắt kính, cậu không phải không biết bộ dáng Dịch An thực sự tuấn tú, nhưng hiện tại đứng gần như vậy, không thể phủ nhận ngũ quan Dịch An đúng là anh khí mê người, đặc biệt là mũi anh rất thẳng. Nếu anh không mang mắt kính thì nhất định có thể mê đảo vô số con gái. Vũ Thần bĩu môi, có chút ghen tị khuôn mặt đẹp trai của Dịch An; bộ dáng cậu tương đối thanh tú, cho nên cậu hi vọng mình có thể nam tính một chút.

“Vũ Mao ngoan, lần tới cha nuôi sẽ mua đồ chơi cho con, bởi vì ba ba không cho con chơi mắt kính của cha nuôi. Không cần náo loạn, chúng ta đi ăn cơm nhé…” Dịch An hôn một chút lên chiếc mũi nhỏ xinh của Vũ Mao, sợ bé con khóc lên liền không ngừng dỗ dành. Vũ Mao tực hồ thực nghe lời, Dịch An dỗ dành thì không còn náo loạn nữa.

Vũ Thần ở một bên trợn mắt há hốc mồm, Vũ Mao có đôi khi cũng sẽ không nghe lời ba ruột, thế mà hiện tại bị cha nuôi dỗ dành lại có thể ngoan như vậy.

Dịch An không phải học y sao, sao mà lừa tiểu bảo bảo cũng rất chuyên nghiệp… Nhìn Dịch An bế Vũ Mao chơi đùa, Vũ Thần tự thấy xấu hổ.

Hôm nay, ngày Vũ Mao được một trăm ngày trôi qua trong vui vẻ, đối với một đứa trẻ chỉ hơn ba tháng tuổi thì không thể nhận thức hết không khí hạnh phúc xung quanh, nhưng Vũ Thần cũng vẫn vô cùng vui mừng, bé con kia gây cho cậu trừ bỏ trách nhiệm còn có cảm động.



Mới làm cha lần đầu nên Vũ Thần cũng dần cảm nhận được hạnh phúc và gian nan, nhìn Vũ Mao lớn dần từng ngày, biến hóa nhỏ bé cũng làm cho cậu ngạc nhiên không thôi. Khi nhìn thấy đầu răng sữa của Vũ Mao nhú ra đã khiến cậu phấn khởi cả một tuần liền, khi Vũ Mao tập đi thì Vũ Thần cẩn thận đem đồ vật sắc nhọn trong nhà bọc lại bằng túi vải, sợ Vũ Mao không may chạm vào.

Vũ Mao hơn một tuổi, là thời điểm tốt để bi bô tập nói, Vũ Thần không có việc gì sẽ dạy Vũ Mao gọi ba ba, nhưng bé con kia tuyệt không hợp tác, có tình không gọi làm cho Vũ Thần thực sự bất đắc dĩ.

Vũ Thần chăm sóc Vũ Mao hơn một năm, làm cho cậu mập mạp trong thời gian mang thai bây giờ cũng gầy đi, có thể do mang thai nên Vũ Thần cao thêm vài cm, dáng người thay đổi thành thon dài tinh tế.

Từ lúc nghỉ việc cho tới bây giờ cũng đã hai năm, tuy trong nhà không thiếu tiền cho cậu và Vũ Mao chi tiêu, nhưng ở nhà lâu cũng làm cho cậu băn khoăn. Cậu lo lắng thật lâu muốn đi làm trở lại, cậu rất nhanh đem quyết định này nói với Dịch An, cũng đơn thuần hi vọng Dịch An giúp cậu quay về chức vụ cũ, lại không nghĩ rằng Dịch An muốn cậu quay về làm chức tổ trưởng.

Nhân lúc thấy Dịch An tới nhìn Vũ Mao, Vũ Thần liền nhân tiện nói rõ chuyện này, cậu không muốn vào lúc này lại nợ Dịch An một ân tình.

“Hay là bắt đầu làm từ cơ bản đi, tôi còn chưa có kinh nghiệm, phần tình phần lễ này tôi nhận không nổi…”

Vũ Thần còn chưa dứt lời, Dịch An đã ngắt lời cậu. “Cậu lại nghĩ nhiều rồi, chỉ cần để ý đi làm, tôi sẽ bảo em tôi quan tâm cậu nhiều một chút. Cậu cho dù không lo lắng cho mình cũng phải lo lắng cho Vũ Mao chứ. Làm y tá thường sẽ phải làm ca đêm, hơn nữa lại phải ở bệnh viện cả ngày…”

Dịch An chủ yếu là lo lắng Vũ Thần muốn chăm sóc bé con nên mới tự tiện quyết định như vậy, đơn giản mà nói thì anh không hi vọng Vũ Thần bị mệt mỏi quá mức.

“Vũ Mao đã có ba tôi chăm sóc, tôi không sao, không có việc gì đâu.” Vũ thần đã lo chu đáo, tuy rằng Dịch An làm như vậy so với mình thì chu toàn hơn, nhưng nói thế nào thì cậu cũng không muốn chấp nhận ý tốt của Dịch An.

“Đừng nói nữa, nếu không làm tổ trưởng thì cậu không cần tới bệnh viện làm nữa…” Dịch An nửa đùa nửa thật, giọng nói lại cường ngạnh không để cho Vũ Thần từ chối.

Dịch An và Vũ Mao ngồi trên thảm chơi xếp hình, không nghe Vũ Thần nói cái gì. “A… Vũ Mao, miếng này xếp bên này a…” Vũ Mao tựa hồ mất kiên nhẫn chơi xếp hình, liền ném xếp hình lên người Dịch An, Dịch An vươn tay bắt được xếp hình rồi chọc Vũ Mao khanh khách cười to, lộ ra đầu răng sữa còn chưa mọc hoàn chỉnh đáng yêu vô cùng.

“Không nghịch nữa, gọi một câu ba ba nào…” Dịch An ôm Vũ Mao, hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của bé.

Đôi mắt to tròn của Vũ Mao nhìn chằm chằm Dịch An, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy phát ra âm thanh non nớt. “Bá… Ba…”

Vũ Thần không thể tưởng tượng Vũ Mao có thể giữ thể diện cho Dịch An lại còn nói gọi liền gọi, cậu không cam lòng nhéo nhéo mũi Vũ Mao nói: “Gọi một tiếng ba ba xem nào.”

Dịch An cười, nói nhỏ ở bên tai Vũ Mao: “Đó là mẹ a, ba mới là ba ba… Gọi mẹ đi nào…” Tay cố ý chỉ vào Vũ Thần, làm cho Vũ Mao gọi cậu là mẹ.

“Ừm… Mẹ…” Vũ Mao cắn ngón tay, giọng nói yếu ớt gọi Vũ Thần.

“Vũ Mao thực ngoan, lại ba ba hôn một cái nào…”

Dịch An vui không kìm được mà hôn Vũ Mao, Vũ Thần thiếu chút nữa tức điên người. Đã là cha nuôi còn muốn thế nào nữa a… Muốn cướp con trai a… Chính mình không biết sinh sao? Vũ Thần rất bất mãn, nhưng rốt cuộc cũng giả thích tâm tình ba cậu khi bị cậu gọi là mẹ.

“Không được chơi với cha nuôi hư, Vũ Mao qua chơi với ba nào.”

Vũ Thần tức giận giơ hai tay vờ giận muốn ôm Vũ Mao, cũng là nghĩ muốn chọc bé con, Dịch An lại bắt được cánh tay Vũ Thần đang duỗi ra.

“Tôi là ba ba, cậu là mẹ, còn có con trai đây. Đây không phải là rất tốt sao?” Ánh mắt đen láy ôn tồn trước sau như một, Dịch An lại kéo Vũ Thần về phía mình ngày càng gần.

Chuyện này có chút đột ngột, Vũ Thần ngơ ngẩn lại không rút tay về, chính là nhìn ngón ta Vũ Mao ngẩn người. “Cậu…”

Cho tới bây giờ Dịch An đều nói chuyện cực kỳ nghiêm túc, Vũ Thần cũng biết gần hai năm nay Dịch An vì cậu và Vũ Mao đã làm rất nhiều việc.

“Vũ Thần, cậu thật không biết suy nghĩ gì cả… Vũ Mao đã lớn như vậy, khó có thể nào cậu lại muốn tìm mẹ cho nó?” Dịch An đúng là chấp nhất, hơn nữa sau hai năm ở chung, anh cũng tin tưởng đợi chờ đáp án của Vũ Thần.

Mẹ sao? Tại sao không có khả năng? Tôi đây không phải còn chưa đi tìm phụ nữ thôi sao? Vũ Thần cắn môi dưới không nói lời nào, nhưng lại khó xử nhìn Dịch An.

Cậu không thể đồng ý cũng không muốn đồng ý, bởi vì khi quyết định sinh Vũ Mao cậu không có hối hận, huống chi cậu không thương Dịch An.

Dịch An ý thức được sự xấu hổ trong mắt Vũ Thần, thức thời buông lỏng tay ra, ôm Vũ Mao giơ lên cao chơi, giọng nói lại tràn đầy bất đắc dĩ: “Hô… Làm sao bây giờ? Mẹ con không đồng ý, bảo bảo giúp ba ba thuyết phục mẹ con nhé… chơi có vui không? Còn muốn lên cao nữa sao?”

Vũ Mao chơi đùa rất vui, vì còn bé nên bé con không cảm nhận được không khí kỳ lạ giữa ba ba và cha nuôi lúc đó.

───

Sky: Đỏ mắt mà chưa tới đoạn ngược công. Hôm nay chỉ mần được chương này, có gì ngày mai tính tiếp. Hôm nay đi học được ngắm thầy đẹp trai rồi ế. Thật hạnh phúc. *ôm tim cười cười sung sướng*sss

.:End 38:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui