Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá

Vũ Thần bị kinh hãi vì hành động của Dịch An, cậu thật không ngờ Dịch An có thể xúc động mà bất ngờ tập kích mình như thế. Thân thể không có phản ứng, lại không thể nói rõ là chán ghét, có lẽ chính là khát vọng loại ấm áp này đã lâu lắm, cuối cùng Vũ Thần không cự tuyệt. Nụ hôn thuần khiết kéo dài rất lâu, tay chân Vũ Thần dần dần mềm nhũn ra, trong lúc đó thì trái tim hay nụ hôn đều nhẹ nhàng mà bình tĩnh như nhau.

Chấp nhận nụ hôn của anh, không chừng đã chấp nhận con người anh, Dịch An tựa hồ chờ đợi giờ phút này đã lâu lắm, đồng thời xuất phát từ bản năng của đàn ông, tay anh chậm rãi vươn về phía thân thể Vũ Thần.

Cách lớp vải vóc, Vũ Thần cảm giác rõ ràng nhiệt độ dưới thân, cậu lập tức bắt được bàn tay đang làm càn kia, giọng nói còn mang theo chút khàn khàn, nhưng vô cùng quả quyết: “Dừng ở đây đi.” Vũ Thần cũng không trách Dịch An, dù sao cậu mới là thủ phạm chính, muốn trách thì chỉ có thể trách cậu không thể kiềm chế mà chìm đắm trong cảm giác ấm áp này.

Dịch An chỉ là hơi sợ run sau đó ngừng lại, lấy lại lý trí nhìn Vũ Thần đang coi chuyện vừa rồi như chưa từng xảy ra. “Ý cậu là sao? Chúng ta đã hôn nhau, chẳng lẽ không có quan hệ gì sao?”

Vấn đề này khiến Vũ Thần khó xử, là do cậu dung túng nên mới xảy ra cục diện này, nhưng cậu không tính ngay cả làm bạn bè với Dịch An cũng không cần: “Chúng ta, quan hệ gì chứ? Chúng ta chưa từng bắt đầu qua mà. Tôi muốn nói là chuyện đêm nay coi như chưa từng xảy ra. Muốn trách thì cứ trách tôi không tỉnh táo đi.”

“Vì sao?”

“Không có cảm giác.”

“Phải không? Cậu chưa bao giờ rung động với tôi sao?” Dịch An cười khổ, có lẽ anh thật sự không thể cho Vũ Thần hạnh phúc được.

“Dịch An, thực sự tôi không hy vọng cậu có bất luận hiểu lầm gì với nụ hôn vừa rồi.” Vũ Thần vô cùng ảo não, thật là TMD tự làm tự chịu, rõ ràng không có loại tình cảm này với Dịch An nhưng tại sao lại không đẩy ra, giờ thì hay rồi, mất nhiều hơn được.

“Tôi không hiểu lầm. Cậu thương hại tôi sao?”

“Đêm nay đều là tôi, cậu cứ coi như chưa xảy ra chuyện gì hết…”

“Cái gì cậu cũng không muốn nói, tôi chỉ hỏi cậu một câu, cậu có từng thử yêu tôi không?” Nếu Vũ Thần từng thử yêu anh thì có lẽ anh không đau khổ đến mức lưu luyến hai năm nay.

Vũ Thần lắc lắc đầu, cậu tuyệt không nói dối, cũng hiểu được nếu lừa gạt thì không có ý nghĩa gì hết.

“Được. Cứ như vậy đi.” Dịch An hiểu ý gật đầu, trong ánh mắt dưới cặp kính cận lại lộ ra ớn lạnh nói không lên lời, một người có trái tim băng giá đại khái là như thế đi.

“Dịch An, vừa rồi đúng là lỗi của tôi. Thực xin lỗi.” Có thể lần này thật sự khiến cậu bị tổn thương, bởi vì cậu chưa từng dùng giọng nói lạnh băng như thế nói chuyện với Vũ Thần, Vũ Thần lo sợ bất an muốn an ủi anh, lại sợ anh càng thêm suy nghĩ miên man.

Nghe thấy Vũ Thần nói với anh ba chữ vô bổ kia (ba chữ ‘Tôi xin lỗi’), Dịch An không lên tiếng, cầm lấy áo khoác đi tới cửa.

Cánh cửa đột nhiên đóng lại, theo tiếng đóng cửa thì thân thể Vũ Thần cũng chấn động một chút, ngơ ngác sửng sốt vài giây mới kịp phản ứng lại.


Đi rồi ư? Có cần gọi điện xin lỗi hay không đây? Nhưng cậu ấy có thể chấp nhận sao? Vũ Thần đang do dự có nên ấn số của Dịch An hay không, cậu sợ Dịch An biết cậu gọi để xin lỗi sẽ lập tực ném vỡ điện thoại.

Vũ Thần cầm di động do dự thật lâu, cuối cùng không gọi.

Vũ Thần biết rõ mình kỳ thực là một con người xấu xa, cậu chẳng chọn lựa cũng chẳng giữ chân Dịch An lại, chỉ biết dùng sự giúp đỡ hết lòng của người ta, mà người ta kia cũng chỉ giới hạn với Dịch An. Vũ Thần không phải người đầu gỗ, thời gian hai năm Dịch An tốn tâm tư cho cậu thì trong lòng cậu đều biết rõ ràng, nhưng cậu vẫn thờ ơ chấp nhận mà không đáp lại điều gì cho Dịch An hết. Cho nên vừa rồi cậu phá vỡ trật tự vốn có, đây cũng không phải một chuyện xấu. Chuyện vừa rồi đã có thể khiến Dịch An hết hy vọng lại có thể vơi đi cảm giác tội lỗi của cậu.



Từ đêm đó, khi Dịch An ra khỏi nhà Vũ Thần, cậu liền không nhìn thấy Dịch An nữa. Không gặp cũng tốt, gặp cũng chỉ xấu hổ mà thôi. Mà gần hai ngày nay Phương Trạch cũng ít quấy rầy, cho nên gần đây Vũ Thần sống khá là an ổn.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Dịch Vân gọi Vũ Thần lại khi cậu muốn đi ra ngoài.

“Quản lý, có chuyện gì vậy?”

Chờ cho mọi người ra hết khỏi phòng họp, Dịch Vân mới mở miệng: “Cuối tuần anh có rảnh không?” Lông mày thanh tú mảnh mai hơi nhướng lên, trong mắt mang theo một tia áp bức.

“Cái này, e là không có.” Từ khi nảy sinh chuyện không vui với Dịch An, ở bệnh viện, Vũ Thần đối với Dịch Vân đúng là kính nhi viễn chi (1), và cậu cũng quên luôn chuyện tới nhà Dịch Vân làm khách.

“À…” Giọng nói Dịch Vân kéo dài, đủ thấy cô có bao nhiêu bất mãn. “Không phải tôi đã nói trước với anh rồi sao? Sao lại không nể mặt mũi mà cho tôi một ngày chứ?”

“Quản lý, thật đúng là tôi không thể đi. Trong nhà có chuyện rất quan trọng.”

“Thay tã cho con trai anh sao?”

“Cô. Quản lý, đương nhiên không phải, ngoại trừ chăm con, tôi còn có chuyện quan trọng hơn.” Thay tã chỉ cần nửa phút là xong, còn không đến mức làm lâu như vậy… Vũ Thần chỉ thiếu nước chưa nhìn Dịch Vân một cái xem thường.

Hai người nói qua nói lại, tuy rằng Dịch Vân khôn khéo nhưng cũng không lay chuyển được Vũ Thần, cô đành phải thở dài nói: “Vốn chuyện hẹn anh tới nhà trước kia chỉ là đơn thuần muốn anh tới nhà tôi làm khách, gặp ba của chúng tôi, nhưng mà ai biết còn chưa tới cuối tuần, anh trai tôi đã biến mất tăm, đều là vì anh tôi, thứ bảy anh nhất định phải đi với tôi. Không đi sẽ trừ tiền lương.”

“Dịch An làm sao vậy?” Dịch Vân dây dưa lâu như vậy, cậu đoán được có phiền toái nhưng lại không đoán được đây là chuyện liên quan tới Dịch An.

Dịch Vân nháy mắt đen mặt, châm chọc nói: “Vì ai đó khiến người tiều tụy…”

Vũ Thần không khỏi nhướng mày, cậu không tin năng lực chịu đả kích của Dịch An lại có thể kém như vậy, liền hoài nghi hỏi: “Bị bệnh sao?”


“Không phải, có lẽ anh không tin, công việc của anh tôi yêu cầu là không được uống rượu hàng ngày, nhưng mà hiện tại anh tôi không rời rượu nửa bước. Anh ấy phiền não điều gì, anh còn không rõ sao?”

Say rượu? Đôi lông mày Vũ Thần nhíu chặt lại. Chính xác, cậu khó có thể tìm được mối liên hệ nào giữa việc này và một người chặt chẽ cẩn thận như Dịch An.

Vũ Thần chính là đầu sỏ gây nên, cho nên cậu không phản bác điều gì.

“Quên nó đi, anh có đi hay không? Dưa hái xanh không ngọt (2), hay là tự tôi giúp anh ấy vậy.” Dịch Vân mỉm cười cứng ngắc, cũng không hi vọng miễn cưỡng Vũ Thần, liền rời đi.

Vũ Thần một mình ở lại phòng họp to như vậy, đầu óc làm sao cũng không yên lặng được. Bây giờ cậu đâm lao phải theo lao, rất khó xử. Nếu như không đi như đã nói, vạn nhất từ nay về sau Dịch An suy sụp không gượng dậy nổi, như vậy cậu nhất định là kẻ thù của Dịch gia, hậu quả thật nghiêm trọng. Nếu đi như đã nói, Dịch An nếu cứ tiếp tục như cũ thì đến cuối cùng chẳng phải Dịch An còn phải chịu thêm một lần đả kích trầm trọng sao.

Có đi hay không, đó là một vấn đề. (tobe or not tobe:D)



Sau khi tan ca, Vũ Thần rốt cuộc không ngồi yên được, gọi điện dặn Vũ Phong đón bé con rồi liền đi tìm Dịch Vân.

Dịch Vân nhìn thấy Vũ Thần đứng ở cửa thì có chút kinh ngạc, dù sao lúc sáng ở phòng họp hai người nói chuyện cũng không vui vẻ gì.

“Có chuyện gì vậy?”

“Bây giờ tan ca rồi, cô dẫn tôi đi gặp anh trai cô đi.” Vũ Thần không phải là một người tuyệt tình, huống chi cậu không muốn mất đi một người bạn tốt như vậy, hơn nữa Dịch An còn là cha nuôi của con trai cậu.

Dịch Vân vốn tưởng rằng sáng nay đã nói xong chuyện này, Vũ Thần kiên quyết không đi, tình huống hiện tại thật sự nằm ngoài dự kiến của cô. Nhưng Dịch Vân không hỏi nhiều, liền đồng ý ngay.

Dịch Vân thu dọn đồ đạc xong thì lập tức dẫn Vũ Thần đi gặp Dịch An. Bởi vì Dịch Vân sợ chuyện Dịch An say rượu bị người trong nhà biết nên liền đưa anh tới ở nhà trọ của cô, cho nên từ bệnh viện tới đó cũng gần.

Không lâu sau, Vũ Thần đã đứng trước cửa phòng.

Dịch Vân không đi vào theo, lại dặn dò cậu: “Anh vào đi, cẩn thận một chút, đảm bảo anh ấy gần như không nhận ra anh.”

Cửa vừa mở ra, Vũ Thần nhìn thấy bình rượu nằm lăn dưới đất đủ để xếp thành một núi nhỏ thì sắc mặt liền trở nên âm trầm.


“Dịch Vân không biết cản cậu ta uống rượu sao? Cứ uống như vậy, không chết mới lạ…” Vũ Thần than thở, nhìn thấy Dịch An trong đống hỗn độn kia.

“Lại vẫn còn uống? Tại sao cậu vẫn chưa uống chết đi chứ…” Vũ Thần không nói hai lời, giật luôn lấy bình rượu, dùng chân đá đá. “Đứng lên.”

Dịch An không mang mắt kính, hơn nữa tác dụng của cồn lại khiến cho anh nhìn có chút mơ hồ, anh nhìn chằm chằm người kia nửa ngày mới nhận ra là Vũ Thần.

“Cậu lại thương hại tôi sao?” Ánh mắt Dịch An bị rượu làm cho đỏ hồng, khinh thường liếc Vũ Thần một cái rồi cúi đầu cười lạnh.

“Đứng lên cho tôi, TMD, cậu còn là một người đàn ông thì đứng lên cho tôi.” Vũ Thần hung hăng đạp, đạp không lưu tình, chính cậu đi giầy mà đá còn cảm thấy đau.

Dịch An bị cồn làm mất cảm giác, mặc kệ Vũ Thần đạp như thế nào cũng thờ ơ.

“Cút cho tôi.” Dịch An vừa nói xong thì nhấc bình rượu lên tu một ngụm lớn.

Nhìn thấy bộ dáng này của Dịch An, trong lòng Vũ Thần rất khó chịu, cậu sinh nóng nảy túm lấy cổ áo Dịch An. “Tôi muốn cậu đứng lên nói chuyện với tôi… Tôi là một người đàn ông, cậu có cần thiết phải để ở trong lòng nhiều năm như vậy không? Phụ nữ tốt rất nhiều, chính là, TMD, mắt cậu để dưới chân à…”

“Nôn hết rượu ra cho tôi… Nôn ra…” Vũ Thần vừa vội vừa tức, căn bản không muốn nghĩ nhiều liền thụi vào bụng Dịch An một chút. “Có bản lĩnh thì cậu đánh trả lại đi…”

Dạ dày Dịch An bị thụi một cú lập tức nôn nao cả lên, khó chịu vẫn là khó chịu, nhưng Dịch An tuyệt không phun ra, một tay kéo vạt áo Vũ Thần. “Đừng cho là tôi sẽ không đánh cậu…”

Dịch An còn chưa dứt lời, đầu liền bị đập một cú, gương mặt lập tức hồng lên. Vóc dáng Vũ Thần so với Dịch An thì nhỏ hơn không ít, nhưng khí lực không hề kém cỏi, một đấm này phỏng chừng Vũ Thần dùng lực không nhỏ.

“Cậu…” Dịch An một phen kéo Vũ Thần lại gần anh, nắm tay cũng nắm chặt lại, nhưng như thế nào cũng không giáng xuống.

“Cậu đánh a, đánh trả đi.” Vũ Thần hơi ngửa cổ, nhìn Dịch An đối diện.

Cú đấm này của Dịch An cuối cùng không giáng xuống, anh đẩy Vũ Thần ra. “Cậu đi đi.”

“Nếu cậu còn tiếp tục như vậy thì tôi vẫn sẽ tới đánh cậu.” Vũ Thần đá văng bình rượu dưới chân đi ra khỏi phòng. Mà ngay cả chính cậu cũng không nghĩ tới hai người sẽ đánh nhau. Không biết đã đánh tỉnh chưa…

Dịch Vân ở bên ngoài nghe được âm thanh bang bang bên trong thì sợ hết hồn, khi nhìn thấy Vũ Thần đi ra thì vội vàng hỏi tình hình của Dịch An.

“Hẳn là không có việc gì đâu, trên mặt bị thương một chút thôi, xử lý một chút là ổn. Tôi về đây.” Hiện tại tâm tình Vũ Thần vô cùng không tốt, căn bản không muốn ở lâu.

Dịch Vân tương đối quan tâm tình hình bên trong phòng, cho nên cũng không giữ Vũ Thần lại.



Vũ Thần về nhà thì thời gian hãy còn sớm, tiểu Vũ Mao đang vui vẻ chơi với mấy món đồ chơi. Cậu liền tắm rửa một chút rồi dỗ Vũ Mao ngủ.


Tiểu Vũ Mao vừa muốn ngủ thì lại bị chuông điện thoại đánh thức, Vũ Thần tức giận bắt máy, sau đó liền mắng to.

“Là anh. Hiện tại trời còn sớm, có thể ra ngoài một chuyến không?”

“Không được…” Là anh ta, đã tối rồi còn muốn làm gì a? Sau khi biết người đó là ai, Vũ Thần thẳng thắn từ chối.

“Anh đang ở dưới lầu nhà em. Hay là để anh lên trên?”

“Chờ đó. Nếu đi lên tôi đánh chết anh.”

Sau khi cúp máy, Vũ Thần nhờ ba cậu chăm sóc tiểu Vũ Mao, cậu mặc thêm áo khoác rồi xuống lầu.



───

Lời tác giả:

Rối rắm nửa ngày, vẫn là không viết H về Dịch An và Vũ Thần…

Đầu tiên là H vô năng, thứ nhì là sợ tình tiết sẽ càng cẩu huyết(a.k.a truyện Quỳnh Dao đó ạ = sướt mướt)…

A, ỉu xìu mà đi… đi ăn…

Kính nhi viễn chi: nôm na là bề ngoài thì tỏ ra kính trọng nhưng trong lòng lại muốn tránh thật xa.

Dưa hái xanh không ngọt: tương tự câu “Dục tốc bất đạt”, ý nói làm việc không nên nôn nóng, phải cẩn thận suy xét.

───

Chương này tặng cho cô Viễn, chúc cô hay ăn chóng lớn, chăm ngoan học giỏi, vâng lời thầy cô, cha mẹ, ông bà. *che khăn cười sặc sụa* (V: từ nhỏ tới lớn tôi được nhận câu này nhiều nhấ, *tét*)

*hắng giọng* E hèm, từ tuần này tôi sẽ đi bước đều, sẽ xóa bỏ tình trạng Quy lão sư phụ. Nhưng tất nhiên không nhanh như trước được vì tôi đang ham hố bên nhà Ngạo, mặc dù 1 tuần mới quẳng cho cô ấy 1 chương nhét răng, tất cả là vì tôi chưa edit cổ văn bao giờ, thật sự là toàn edit bằng ngôn ngữ hiện đại. *cười như ma làm*

Ngày mai (tức 4/4/2012), tôi không quăng chương mới được vì tôi phải làm bài Writing nộp thầy giáo. Sau đó thì lại bước đều thôi. *cười cười* (V: cô chỉ đc có thế)

.:End 43:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận