Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá

Lúc Vũ Thần nói ra lời này thì hoàn toàn không lo lắng tới hậu quả, có lẽ là do thời gian đã qua khiến cho cậu không quan tâm tới vấn đề này nữa.

Tiểu Vũ Mao trở lại vòng tay của Vũ Thần vẫn bịa dọa sợ không nhẹ, cho dù Vũ Thần dỗ như thế nào cũng vô ích. Tiếng khóc của Vũ Mao càng ngày càng to, Vũ Thần đau lòng vỗ về: “Hiện tại chúng ta về nhà đi, ông nội đang làm đồ ăn ngon ở nhà chờ chúng ta, được không nào bảo bối?”

Tiếng khóc động trời dần dần ngừng lại, tiểu Vũ Mao không khóc nấc lên nữa, Vũ Thần lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại tiếp tục dỗ: “Bảo bảo mau ngủ đi nào, lập tức về nhà rồi nè.”

Mà Phương Trạch ở một bên không cần bất luận lời nào để hình dung tâm tình của anh bây giờ, anh khiếp sợ nghe theo tất cả những lời Vũ Thần, nhưng sự tồn tại của bé con là sự thật không thể tranh cãi. Tâm lý mâu thuẫn khiến anh muốn đi nghiệm chứng hết thảy chuyện này, nhưng mà hiện tại anh lại không có tư cách.

“Vì sao trước kia không nói cho anh?” Thần sắc trên mặt Phương Trạch chưa đổi, chính là trong mắt lưu chuyển một tia sáng vui mừng.

“Giờ hỏi việc này còn có ý nghĩa sao? Phương tiên sinh tự mình giải quyết cho tốt đi.” Vũ Thần ôm bảo bảo đi đến cửa, cậu quay đầu nhìn vào cặp mắt sâu không lường kia, thản nhiên trả lời.

“Tự giải quyết cho tốt? Em thực vừa lòng kết quả hiện tại sao? Phải không?” Phương Trạch thấy Vũ Thần muốn đi thì có hơi bối rối, anh muốn kéo Vũ Thần lại, nhưng mà một tay lại nắm được góc áo của bảo bảo. Cánh tay cứng ngắc giữa không trung vài giây, sau đó Phương Trạch buông ra.

“Phương Trạch, tôi nói cho anh biết, tôi rất vừa lòng với cuộc sống bây giờ, nếu anh không tới quấy nhiễu tôi thì tôi sẽ sống rất tốt. Bao gồm cả con tôi.” Vũ Thần dồn hết tâm trí nói tới bé con cũng không phải có ý định nhằm vào Phương Trạch, chỉ là lý luận chút thôi.

Ngũ quan anh khí của Phương Trạch đột nhiên lạnh đi vài phần, ánh sáng trong mắt cũng dần ảm đạm. “Em như vậy, anh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đó.”

“Vậy ư, tôi cũng không muốn nói nhiều với anh nữa.” Vũ Thần cuối cùng liếc Phương Trạch một cái, rồi không chút do dự đi ra ngoài.

Lúc đầu Phương Trạch muốn đuổi theo, nhưng thấy bộ dáng tiểu Vũ Mao im lặng ngủ trong ***g ngực Vũ Thần, lại nhịn xuống. Còn nhiều thời gian, anh nghĩ việc đã đến nước này thì Vũ Thần muốn trốn cũng không trốn được.

Dịch An nhìn thấy Vũ Thần lông tóc không hao tổn gì đi ra thì không hỏi nhiều, chỉ là người đàn ông bên cạnh cùng bị đuổi ra ngoài với anh thực sự ồn ào quá đến mức anh chỉ muốn đánh cho một trận.

“Anh Diệp, anh thực sự muốn tới cục cảnh sát hay thế nào đây?” Dịch An đẩy mắt kính lên, giọng nói cực kỳ bực bội. Sau đó nhìn về phía hai cha con Vũ Thần lại tươi cười. “Bây giờ chúng ta đi thôi, không có việc gì chứ?”

“Ừ, bây giờ về nhà, ba tôi phỏng chừng đã chuẩn bị cơm chiều xong rồi, cậu cũng qua ăn đi.” Vũ Thần dứt khoát không đếm xỉa tới đồng lõa của Phương Trạch, cậu ôm bé con đi về phía trước, Dịch An theo sát đằng sau.

“Bác sĩ Dịch, anh đi rồi sao? Cho tôi số điện thoại đi, vừa rồi tán gẫu cùng anh rất vui.” Diệp Duy Dật thấy bọn họ phải đi, chẳng muốn buông tha nên hỏi phương thức liên hệ với Dịch An.

Cách ăn mặc của Diệp Duy Dật thoạt nhìn không có chút gì gọi là trầm ổn, trong mắt lại có vài phần lỗ mãng ngang ngạnh, bộ dáng kì kèo thật sự vô lại tới cực điểm, Dịch An thực sự không thể hòa nhã với hắn. “Người bệnh giống như anh, tôi sẽ không tiếp. Hơn nữa tôi cũng không chữa được.” Dịch An nói ngắn gọn, đi theo Vũ Thần vào thang máy.

Diệp Duy Dật bị đả kích bởi câu nói không lưu tình chút nào này, càng khó chịu, nói: “Người quái quỷ gì vậy, đại gia ta đây không phải là dùng cái mặt nóng dán vào cái mông lạnh nhà hắn sao… Tôi thao! Ông đây vẫn còn cao giá lắm!” Vì thế hắn hổn hển gõ cánh cửa nhà Phương Trạch, vốn định mắng cho Phương Trạch một trận để lấy lại phí tổn thất tinh thần, nhưng không nghĩ tới Phương Trạch lại đứng trước cửa với khuôn mặt âm trầm.

Diệp Duy Dật biết tình huống không ổn, dò hỏi: “Việc không thành?”

Phương Trạch hừ lạnh một tiếng không thèm nói, Diệp Duy Dật cũng đoán được tám chín phần, đành phải nhịn xuống phẫn nộ, không thể làm gì khác hơn là nhịn không nói móc Phương Trạch.

“Giờ có phải cậu phải đang nghĩ xem chia rẽ họ như thế nào hay không?” Nhìn cái bản mặt đen của Phương Trạch, Diệp Duy Dật không nói lời nào sẽ nghẹn chết, đúng lúc hắn cũng canh cánh hành vi vừa rồi của Dịch An, liền muốn lấy một ít tin tức của Dịch An từ miệng Phương Trạch.

Phương Trạch im lặng, tựa hồ không nghe thấy lời nói của Diệp Duy Dật, còn đột nhiên không đầu không cuối hỏi: “Nếu có một người đàn ông sinh con cho cậu, cậu sẽ thế nào?”

“Đàn ông? Tôi không nghe lầm chứ? Cậu xác định?” Diệp Duy Dật sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại.

Phương Trạch không biết hình dung cảm nhận của bản thân lúc này như thế nào, nói năng trở nên có chút lộn xộn. “Không nghe lầm đâu, hơn nữa còn là giấu cậu sinh ra, sau đó nhìn thấy cậu còn nói đứa bé là cùng người phụ nữ khác sinh ra…”

“Cậu chắc chắn chứ? Cậu sẽ không nói đứa bé của Vũ Thần kỳ thật là con trai của cậu và cậu ta chứ?” Diệp Duy Dật mặc dù là một kẻ lăng nhăng đào hoa nhưng cũng không có nghĩa là hắn không thông mình, hắn tạm dừng một hồi nhìn thấy ánh mắt Phương Trạch không có ý phủ định, lại không khỏi hoài nghi hỏi: “Chẳng lẽ… cậu ta là song tính nhân?”

Phương Trạch lắc đầu phủ quyết, rồi lại thản nhiên đáp lại: “Không biết.”

Diệp Duy Dật đúng là lửa giận phừng phừng, cảm thấy mình đúng là hoàng thượng không vội mà thái giám đã gấp, hắn không bận tâm Phương Trạch đang đen mặt mà chửi ầm lên. “Tôi thao… Tôi đều sắp bị cậu làm cho chết rồi. Không biết mà không đi hỏi sao? Phương Trạch mà tôi quen biết không như vậy. Cậu thật sự thương cậu ta sao? Tại sao tôi lại cảm giác cậu còn chưa đối tốt với cậu ta bằng một nửa người anh trai kia chứ. Hừ, bị cậu làm cho tức chết mất… Nhưng chuyện đàn ông sinh con cũng là một đề tài y học không tồi, TMD thế giới này thật đúng là người nào cũng có…”

“Cậu về đi… Nên phong lưu thì phong lưu đi, chuyện của tôi không cần cậu quan tâm.” Phương Trạch thấy Diệp Duy Dật ồn ào càng thêm buồn bực, anh đành phải tiễn khách.

“Bận việc một ngày mà cơm chiều cũng không ăn sao?” Diệp Duy Dật vốn sống chết không đồng ý, nhưng bộ dáng hậm hực của Phương Trạch khiến hắn mất hứng chẳng buồn nói. “Hừ… Nhìn cậu cũng ăn không ngon, tôi đi trước thì hơn, có chuyện gì nhớ gọi tôi.”

“Ừm, hôm nay cảm ơn cậu, anh bạn ạ.” Phương Trạch mở cửa thay Diệp Duy Dật, Diệp Duy Dật bất đắc dĩ vỗ vỗ bờ vai anh, không nói gì mà rời đi.

Bóng đêm đã tới, những ngọn đèn đường tạo thành dải màu cầu vồng chiếu sáng trưng thành phố này lên, đứng trước cửa sổ sát đất trên lầu cao, Phương Trạch không có lòng dạ nào để nhìn ngắm cảnh đêm đẹp đẽ này cả, mà ngược lại cảnh tượng trước mắt đều bị che phủ bởi một màu xám tro nhợt nhạt…

Trên đường về, Vũ Thần ôm bé con ngủ say không nói gì, Dịch An muốn cho Vũ Thần một chút không gian nên cũng không hỏi vừa rồi xảy ra chuyện gì.

“Tôi sẽ nói chuyện Vũ Mao cho anh ta biết.” Bên trong vang lên tiếng nhạc nhẹ êm tai, Vũ Thần bất ngờ phá vỡ không gian yên tĩnh này.

“Hả?” Dịch An nhướng mày, thần thái sau kính trở lên phức tạp.

“Lúc ấy tôi thậm chí là có một tia đắc ý nho nhỏ… Cái này có tính là khoái cảm trả thù không nhỉ?” Hiện tại Vũ Thần không có ngạo khí của người chiến thắng mà trong nụ cười lại có chút chua xót.

Dịch An nắm chặt tay lái, những ánh đèn đường lần lượt chiếu lên mặt anh nhưng lại không thể nhìn ra được vẻ mặt thực sự, giọng nói trầm thấp lại mang theo vài phần cưng chiều mắng. “Cậu là đồ ngốc.”

“Ha ha, chẳng phải cậu đang thích kẻ ngu ngốc sao?” Vũ Thần cho rằng mình sẽ bị Dịch An mắng xối xả, nhưng thật sự mọi chuyện không hề nghiêm trọng so với tưởng tượng của cậu, Dịch An nói một tiếng “ngốc” ngược lại khiến cậu trở lại bình thường không ít.

“Cho nên, tôi là kẻ đần…”

“…”

“Ngu ngốc cùng kẻ đần có phải rất xứng đôi hay không?”

“…”

“Quên đi, coi như tôi chưa nói. Hết thảy đều là quá khứ rồi.” Bầu không khí vừa rồi làm cho Dịch An có chút không cầm lòng nổi, nhưng mà lúc sau Vũ Thần lại im lặng làm anh chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu.

“Ừm.” Kỳ thực Vũ Thần rất muốn cho mình vài cái bạt tai, quả nhiên là vạch áo cho người xem lưng, chẳng biết cách xin lỗi Dịch An ra sao cũng chẳng biết cự tuyệt như thế nào, có lẽ Dịch An đối tốt với cậu đã trở thành thói quen rồi, điều này làm Vũ Thần cảm thấy mình thật ích kỷ và vô sỉ.

“Hôm nay cám ơn cậu, Dịch An.” Ít nhất cũng nên nói một câu cảm ơn.

“Ừm, đêm nay về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, thời gian không còn sớm nữa, tôi không đưa cậu lên nữa.”

“Cậu cũng nghỉ ngơi cho tốt.” Vũ Thần có loại cảm giác như được đại xá, bởi vì đây là lần đầu tiên trong hai năm Dịch An không từ chối lời cảm ơn của cậu.

… …

.:End 46:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui