Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá

Phương Trạch đại khái đoán được Vũ Thần sẽ không giữ lại đôi giày này, càng không trông đợi Vũ Thần giữ lại. Kỳ thật Phương Trạch không bị sốt, bệnh dạ dày cũng đã được điều dưỡng tốt hơn rồi, nhưng anh cố tình không xuất viện, ngược lại chuyển văn phòng làm việc vào trong bệnh viện. Phương Trạch càng ngày càng trở nên không giống với bản thân trước kia, vui giận yêu ghét bây giờ đều phụ thuộc vào Vũ Thần. Anh thường xuyên lặng lẽ dõi theo Vũ Thần tới nhà trẻ, anh lo lắng Vũ Thần phát hiện nên đứng từ xa mà nhìn, nhìn thấy hình ảnh ấm áp của hai cha con thì thấy rất kỳ diệu, lại cảm thấy đây giống như một giấc mộng.

E ngại thái độ coi thường anh của Vũ Thần, Phương Trạch đã thay đổi tính cách trước kia không ít, không còn tùy ý làm bừa nữa, gần như chỉ yên lặng đứng đằng sau nhìn Vũ Thần.

Cho dù quan tâm Vũ Thần cũng trở nên kín đáo hơn. Sáng sớm Phương Trạch luôn để bữa sáng trên bàn làm việc của Vũ Thần trước khi cậu đến bệnh viện. Nào là bánh bao, đậu hũ, trứng gà,… Bữa sáng một tuần đa dạng mà không hề lặp lại, nhưng đều là loại đồ ăn Trung Quốc mà Vũ Thần thích. Phương Trạch không biết Vũ Thần có ăn hay không, muốn đi xác nhận lại nhưng lo lắng bị phát hiện và bữa sáng sẽ trực tiếp bị ném vào sọt rác, anh đành phải dẹp bỏ ý nghĩ này.

Việc đưa đồ ăn và Phương Trạch bây giờ so với Phương Trạch bạo dạn làm việc hoàn toàn trái ngược, hiện tại anh chỉ muốn thay đổi mình từ việc nhỏ nhất. Trong lúc vô ý nhìn thấy hộp bánh bao ở trong thùng rác, nhận thấy chiếc hộp trống không thì Phương Trạch tựa hồ vui sướng chưa từng có từ trước tới nay, chuyến biến nhỏ bé này có lẽ có thể làm khoảng cách giữa anh và Vũ Thần gần thêm một chút.

Sau khi Phương Trạch ngồi trong phòng bệnh xử lý công việc xong, rảnh rỗi nên muốn đi xem dáng vẻ làm việc của Vũ Thần, anh suy nghĩ đắn đo trước sau xem có nên đi ra khỏi phòng hay không. Đúng lúc đó, y tá chịu trách nhiệm chăm sóc phòng bệnh của anh tựa hồ cũng khá quan tâm đến Vũ Thần, anh đành phải chủ động nói chuyện cùng y tá Lưu, vô tình hữu ý dò hỏi chuyện của Vũ Thần, nhưng toàn là việc vặt.

Nhưng tới lúc anh nghe được từ Tiểu Lưu việc mỗi buổi sáng đều có một bữa sáng thần bí xuất hiện trên bàn làm việc của Vũ Thần thì anh cũng nhận ra phụ nữ là loại sinh vật nhiều chuyện như thế nào. Tiểu Lưu đại khái nói lại như thế này: rốt cuộc lương tâm của vợ tổ trưởng Vũ trỗi dậy, vì để xoa dịu vết thương trong lòng của tổ trưởng Vũ nên mỗi ngày đều mang bữa sáng tới sớm cho tổ trưởng, nhìn tổ trưởng ăn xong mới yên lặng rời đi. Sau khi nghe câu chuyện đã được thêm mắm dặm muối, Phương Trạch phải nhẫn lắm mới không xáo tung phòng bệnh lên.


Cuối cùng, Phương Trạch cũng nói vào vấn đề trọng điểm, cũng chính là anh muốn biết Vũ Thần rốt cuộc có ăn bữa sáng này hay không, kết quả Tiểu Lưu nói rằng bữa sáng đều bị các cô chia nhau ăn, Phương Trạch thiếu chút nữa phụt ra một ngụm máu.

“Anh Phương, anh không sao chứ? Nhìn sắc mặt anh có vẻ không tốt, có phải dạ dày lại bắt đầu đau không?” Nhìn sắc mặt Phương Trạch không bình thường, Tiểu Lưu liền thôi nói đùa.

Phương Trạch lắc tay, nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn. “Không có việc gì, cô cứ nói tiếp đi. Nhưng dù gì cũng là sáng sớm mỗi ngày xếp hàng thật lâu mới mua được…” Thế này làm sao là đau dạ dày chứ, rõ ràng là câm điếc ăn hoàng liên, thì ra từ đầu Vũ Thần đã đoán được đồ là do anh đưa tới.

“Anh Phương cũng biết cửa hàng bánh bao kia sao?” Y tá Lưu vẫn cảm thấy Phương Trạch là loại công tử bột chưa trải chuyện đời, vậy mà lại biết cửa hàng bánh bao kia khiến cô thật sự giật mình.

Phương Trạch nói lỡ miệng, nhưng đã sớm quên cảm giác chột dạ là gì nên cũng không khẩn trương mấy mà nói: “Ha ha, rất nổi tiếng, cho nên có ăn qua… Vậy tổ trưởng nhóm cô đều biết đó là do vợ trước mang tới sao?”

“Không biết, tổ trưởng nói vứt đi rất lãng phí cho nên chúng tôi ăn. Sáng nay là mì vằn thắn, hương vị thơm ngon vô cùng.” Y tá Lưu say mê nghĩ tới bát mì vằn thắn chỉ có mình cô ăn kia, đã sớm quẳng béng câu hỏi của Phương Trạch mất tiêu rồi.


Phương Trạch vì bát mì vằn thắn sáng nay để có thể đặt lên bàn làm việc của Vũ Thần không rơi một giọt, dọc đường đi có biết bao nhiêu cẩn thận. Hiện tại vẻ mặt của người trước mắt này giống như đang trên mây khiến Phương Trạch là người ít biểu lộ cảm xúc ra ngoài cũng không thể chịu đựng được, không chút khoa trương liếc mắt xem thường cô y tá Tiểu Lưu đã ăn bữa sáng tình yêu của anh. Có trời mới biết trong lòng anh rối rắm tới mức nào, nhưng lại vẫn bảo trì phong độ nho nhã, hỏi: “Tổ trưởng của các cô không cảm kích chút nào sao?”

“Có thể là do vợ trước của tổ trưởng cư xử rất tuyệt tình đi. Dù sao chuyện vợ mình ngoại tình đối với đàn ông rất khó coi, cho nên tôi cảm thấy tổ trưởng là một người rất cố chấp, dù cho là công việc hay chăm sóc đứa bé…” Y tá Lưu nói lý, đương sự nghe tới lại có một cảm thụ khác.

Phương Trạch lúc này mới biết được thì ra tâm ý của Vũ Thần anh chưa từng lắng nghe qua. Mà ngay cả cấp dưới cũng biết Vũ Thần là một người cố chấp, anh sớm nên nhận rõ muốn để Vũ Thần quay lại thì không phải ngày một ngày hai là có thể làm được.

Phương Trạch nếu quyết định làm gì thì chưa bao giờ không làm được, nhưng lần này anh không nắm chắc được.



Kỳ thật ngày đó Vũ Thần về nhà bị ba cậu quở trách không ít, nói gì thì nói cậu cũng làm ba ba, một đêm không trở về, ngay cả điện thoại cũng không gọi làm ba cậu lo lắng không thôi. Vũ Thần không muốn nói là qua đêm với Phương Trạch, liền nói dối là đi quán bar uống rượu với Dịch An rồi ngủ tại nhà anh. Cậu vốn tưởng rằng có thể lôi lý do này ra bao biện, nhưng lại làm cho Vũ Phong hiểu lầm Dịch An và cậu xảy ra quan hệ, cuối cùng thì Vũ Thần từ giải thích lại thành che giấu, vô lực biện bạch tình huống nên đành phải chấp nhận.


Vũ Phong rốt cuộc vì con trai uống rượu mà thông suốt, hiểu được ngày hôm đó cậu ở cùng ai. Tuy rằng Vũ Phong biết còn có một Phương Trạch khiến con trai mình tới nay vẫn không đến nơi đến chốn, nhưng mấy năm nay Dịch An làm nhiều việc cho Vũ Thần thì ông đều biết. Cho nên khi ép hỏi được kết quả này thì trong lòng Vũ Phong hết sức vui mừng.

Vũ Thần làm sao lại không biết những tính toán trong lòng ba cậu chứ, cũng bởi vì không muốn tổn thương trái tim ông mà thôi. Cậu nghĩ thầm có thể giấu giếm một chút rồi nói sau, lại không ngờ chẳng bao lâu sau Vũ Phong đã lén liên lạc với Dịch An, hẹn anh tới nhà ăn cơm.

Đêm đó gặp nhau ở quán ăn, qua một tuần sau ăn cơm ở nhà cậu mới nhìn thấy Dịch An. Cũng không biết có phải Dịch An trốn tránh Vũ Thần hay không nhưng nói tóm lại là hai người làm việc ở cùng một nơi, nhưng hai người không gặp nhau. Hơn nữa, tuần vừa rồi công việc của Vũ Thần khá bề bộn, cũng chưa kịp nói với Dịch An cậu lừa ba mình.

Chẳng qua nhìn tình huống hiện tại, ba cậu còn giống như đang mù mà mù mờ. Dịch An thấy ba cậu tự nhiên mời cơm cũng thực sự không hiểu ra sao cả. Tảng đá lớn trong lòng Vũ Thần cuối cùng cũng buông xuống, hoàn hảo là trước khi cậu về đến nhà không có lộ ra.

Khi Vũ Thần vừa mới chuẩn bị nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện cho Dịch An để Dịch An phối hợp nói dối với cậu thì Vũ Nhung mang Vũ Mao xuống công viên dưới lầu chơi đã trở về. Cô vừa nhìn thấy Dịch An thì liền kích động, nhào tới nói: “Rốt cuộc tu thành chính quả, em cũng thấy vui mừng thay anh.”

Dịch An ôm Vũ Mao ra khỏi lòng Vũ Nhung, mờ mịt không thôi. “Chính quả?”


Vũ Nhung nghĩ Dịch An đã biết còn giả bộ hồ đồ. “Đừng giả vờ, anh của em đêm đó không về nhà, là em phải ngủ cùng Vũ Mao mà…”

“Đêm đó anh của em không ở cùng anh.” Bình tĩnh ngẫm lại, Dịch An mới hiểu được cảm giác là lạ khi nhận được điện thoại chiều nay của Vũ Phong, nghĩ đến Vũ Phong nói anh cũng giống như con trai Vũ gia, Dịch An cuối cùng cũng hiểu.

Vũ Thần không biết ba cậu lanh mồm lanh miệng, đã nói chuyện này cho Vũ Nhung. Vừa nghe liền muốn nháy mắt nói ngầm cho Dịch An, Dịch An nhìn thấy liền nhận ra mình nói sai. “Anh của em không có khả năng thích anh, điều này em có thể thấy được. Có điều đêm đó anh đi ra…”

“Kỳ thật là ba hiểu lầm. Đúng lúc cậu giải thích… Ha ha.” Vũ Thần bất đắc dĩ cười với Dịch An. “Ngại quá, phiền cậu giải thích với ba tôi một chút đi. Ha ha…”

Vũ Nhung còn tưởng anh trai mình rốt cuộc tạm biệt cuộc đời độc thân rồi cơ, không nghĩ tới cô lại thất vọng rồi. “Anh, thật là… Đời sống tình cảm của anh em không thể can thiệp.” Dịch An đối với Vũ Thần thật là tốt, cô cũng thấy, nhưng ai bảo anh cô cứ muốn tìm thứ để đèo bòng chứ? Cô biết coi như là đã hết rồi, cũng chỉ có thể làm rối loạn bữa cơm này thôi, cô cũng không muốn thu dọn tàn cục thay Vũ Thần cho nên cứ bĩu môi mà xem TV mãi.

.:End 54:.

S: Mấy hôm nay tôi bị nhức mắt, có lẽ là bị cận (chưa có thời gian đi khám); hơn nữa tôi lại bị thiếu ngủ, cả ngày rất mệt mỏi nên tốc độ edit sẽ chậm. Hi vọng mọi người thông cảm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận