Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá

Vũ Thần nhìn thấy Vũ Mao trở về mà quần ẩm ướt bởi nước tiểu, cố ý giả bộ tức giận, Vũ Mao mở to đôi mắt vừa tròn vừa đen không dám lộn xộn, cái miệng nhỏ nhắn phát ra âm thanh non nớt: “Ba ba… Ôm…”

“Được, ba ba đổi quần cho con nhé…” Bé con chính là tâm can của Vũ Thần, nhìn thấy bộ dáng đáng thương hề hề của bé thì lửa giận gì cũng tiêu tan sạch sẽ.

Vũ Nhung đứng ở một bên nhìn, coi như cái gì cũng không biết hỏi: “Anh, hôm nay hẹn hò thế nào? Người kia thế nào?” Vũ Nhung hỏi không đến nơi đến chốn, bởi vì cô có thể khẳng định lúc anh trai chạy trối chết tuyệt đối không chú ý tới mình.

“Ừm, cô ấy rất nữ tính, lại là giáo viên trung học.” Vũ Thần không muốn nhớ lại chuyện xảy ra ở quán cà phê ngày hôm nay, vì thế không chút để ý đáp lại.

“A, cũng thuận lợi chứ, có xảy ra chuyện gì không?”

Vũ Thần liếc Vũ Nhung, không muốn thoả mãn tính tò mò nhiều chuyện của em gái. “Em quản nhiều như vậy làm gì? Còn có, hôm nay em ăn mặc như vậy, không ra sao cả, lại còn ôm cục cưng của anh đi trên đường phố, không ngại doạ người ta sao?”

“Anh, anh nói vậy nghe hay quá nhỉ. Em đây là vì ai mới ăn mặc như vậy chứ.” Vũ Nhung sau khi bị cười nhạo thì rất kích động.

“Cho dù là vì mang Vũ Mao ra ngoài thì em cũng không cần ăn mặc kiểu này chứ? Dáng vẻ đúng là quê mùa, cùng các bác gái ở chợ có gì khác nhau.” Vũ Thần thấy Vũ Nhung tức giận lại chọc ghẹo một phen.

“Em… Bỏ đi, em đi thay quần áo là được chứ gì, miễn cho Vũ Mao thấy em chướng mắt.” Thiếu chút nữa thì Vũ Nhung nói lộ hết ra, vì lấy đại cục làm trọng nên cô chịu đựng đi thay quần áo khác.

Vũ Thần tự biết chừng mực liền không nói thêm điều gì. Cậu nghĩ thầm thật đúng là không thể chọc giận con bé kia, nếu ngày nào đó cô lật mặt không chăm sóc Vũ Mao giúp thì làm sao bây giờ. Vũ Thần lúc này mới nhớ tới chuyện quan trọng đã nhiều ngày không xử lý, đó là bảo mẫu của Vũ Mao tới giờ vẫn chưa tìm được.

Việc này thật là đau đầu, bảo mẫu muốn tìm cũng phải là người đáng tin cậy, tốt nhất là người quen biết, nhưng mà bà con thân thích của cậu, nghĩ nghĩ tới đám người trong nhà toàn những người quen được hầu hạ, hơn nữa quan hệ cũng không thân thiết, tìm thân thích tuyệt không thể được. Xem ra cậu còn phải tới công ty gia chính một lần nữa.



Chiều hôm sau Vũ Thần cố ý xin phép đi ra ngoài để tới mấy công ty gia chính đáng tin cậy, nhưng mà kết quả cũng không như ý muốn. Vũ Thần đành phải lưu số điện thoại lại cho mấy công ty kia, chờ có bảo mẫu như ý cậu thì liên hệ.

Vũ Thần lập tức lái xe đi đón Vũ Mao rồi lại chạm mặt với Phương Trạch.

Sớm không tới, muộn không tới lại tới đúng lúc tâm tình cậu buồn bực vì không tìm được bảo mẫu, đây không phải là trêu tức cậu sao?

“Tại sao lại đến đây? Nhìn lén vui lắm sao?” Vũ Thần không biết là do loạn não hay là do tức giận quá, tóm lại chờ cậu tỉnh táo lại thì mới cảm thấy lời nói này có chút không rõ ràng.

“Nhìn lén? Anh là quang minh chính đại, con anh thì tại sao anh không thể nhìn?” Phương Trạch không cho là đúng nói, thấy Vũ Thần khó dễ anh cũng không chột dạ chút nào, con ngươi đen nhánh vẫn không rời thân ảnh phấn nộn trong phòng.

“Anh, bỏ đi…” Vũ Thần muốn nói lại thôi, cậu chỉ sợ vừa mở miệng lại nói không thôi, quan trọng vẫn là đưa bé con rời khỏi đây.

Vũ Thần đi vào thì Phương Trạch cũng theo sát gót, Vũ Mao nhìn thấy ba ba đến thì men theo bàn nhỏ đi tới, nâng tay bé nhỏ muốn ôm.

Vũ Thần mới vừa khom người, Vũ Mao đã nhanh chóng bị người đoạt trước một bước: “Ừ, ngoan ngoan, ba ba ôm…” Vũ Mao dường như không có ấn tượng với người đàn ông ôm mình, nhưng cũng không phản kháng hay khóc nhè gì cả.

“Anh… Này, anh làm rõ thân phận được hay không?” Vũ Thần thấy Phương Trạch ôm Vũ Mao đang muốn đi ra bèn kêu to lên, một tiếng này sợ là đã dọa những đứa bé khác, trong phòng tiếng khóc nhất thời liên tiếp. Vũ Thần đành phải xấu hổ xin lỗi nhân viên chăm sóc, lập tức kéo Phương Trạch ra ngoài.

“Bảo bối, ba ba ôm, chúng ta về nhà…” Vũ Thần trừng mắt nhìn Phương Trạch một cái, tràn đầy tự tin vươn hai cánh tay chờ Vũ Mao tìm đến cái ôm to lớn của ba.

Vũ Mao nghĩ đến đang chơi với ba ba, bèn nghiêng đầu sang chỗ khác chôn mặt ở hõm vai Phương Trạch, kiểu như không thèm đếm xỉa gì đến Vũ Thần, vẻ đáng yêu nghiêm túc ấy khiến người ta không thể giận nổi.

Tim Vũ Thần đập chệch một nhịp, Vũ Mao lại không để ý tới cậu, đây là đả kích cỡ nào chứ, cậu không cho mình thời gian suy xét, trực tiếp gỡ bé con từ vòng tay của Phương xuống dưới, “Cái mông nhỏ này ngứa hả? Mau cùng ba ba về nhà!”

Vũ Mao mặc kệ, lôi kéo cà vạt của Phương Trạch chết sống không buông tay: “Ba ba… Chơi… Không trở về…” Giọng nói mềm mại mang theo tiếng khóc nức nở, chớp con mắt to tròn với giọt lệ sắp rơi nhìn Phương Trạch, tựa hồ như đang cầu cứu anh.

Phương Trạch ôm chặt Vũ Mao, lại dịu dàng nói, “Buông tay trước đã, bé con sắp khóc rồi.” Phương Trạch nói xong lời này cũng thấy da mặt mình dày thêm mấy tấc nữa, càng ngày càng dày lên.

“Khóc cũng phải về nhà.” Vũ Thần phát cáu, người đàn ông trước mắt này căn bản không có tư cách nói thế với cậu, “Đến chỗ ba ba này. Vũ! Mao! Đừng bắt ba ba gọi tên con!” Nói xong, Vũ Thần lại xòe một cánh tay ra.

“Không…” Nói cái gì đi nữa Vũ Mao cũng không chịu nể mặt Vũ Thần, chu cái miệng nhỏ nhắn còn cố ý đem đầu xoay sang một bên, “Muốn chơi…”

Vũ Thần thiếu chút ngừng thở, cậu sao lại sinh ra một đứa con trai bướng thế chứ lị, là miếng thịt lấy từ trên người cậu ra mà sao lại vô tâm vô phế như thế.

“Em coi, bảo bảo bây giờ muốn anh mà. Cho nên, trước hết ôm nó về nhà rồi nói sau, bên ngoài vẫn rất lạnh, đừng để bị cảm, lên xe rồi nói sau?” Phương Trạch nói rất hợp lý lẽ, anh ôm Vũ Mao đi tới trước xe chờ Vũ Thần, chờ mở cửa lên xe.

“Anh!!!” Vũ Thần bây giờ, lửa giận đầy mình mà không phát ra được, cậu cũng không thể bởi dáng vẻ đắc ý dào dạt của Phương Trạch mà lôi mông Vũ Mao ra đánh được, hơn nữa, đứa nhỏ cũng không hiểu chuyện gì cả.

Vũ Thần đành phải lấy chìa khóa ra mở, nhìn Phương Trạch ôm Vũ Mao ngồi xuống, cậu mới oán hận ngồi lên ghế lái.

Đã từng thấy qua người bất chấp đạo lý, lại chưa thấy qua người nào bất chấp đạo lý tới trình độ này. Phương Trạch ôm dính lấy Vũ Mao, không biết là muốn chơi đến thế nào… Ngàn vạn lần oán giận, Vũ Thần cũng phải nhịn xuống trước, việc lái xe không thể xảy ra sai lầm được.

Rốt cục về tới nhà, Vũ Thần coi như thở dài một hơi, nhưng mà Vũ Mao xấu xa này lại lôi kéo cánh tay Phương Trạch không buông.

Vũ Thần thật sự muốn ôm Vũ Mao qua rồi phát cho mấy cái, nhưng lại bị Phương Trạch gắt gao che chắn.

“Anh buông tay cho tôi, tôi dạy con ai cần anh lo….” Vũ Mao ở trong lòng Phương Trạch khiến cậu không có cách nào ra tay, cậu lập tức nổi khùng lên.

Phương Trạch cố tình bình tĩnh, vẻ mặt bất đắc dĩ nói với Vũ Thần, “Em thấy đấy, đành chịu thôi, để anh tự ôm bảo bối đi lên thôi…” Lời còn chưa dứt, đã bước vội vào thang máy.

“Anh… Phương Trạch!!! Anh lại còn dám đóng cửa!” Vũ Thần mắt mở trừng trừng nhìn anh ôm Vũ Mao vào thang máy rồi đóng cửa lại, tuy biết Phương Trạch sẽ không làm gì thương tổn Vũ Mao, thế nhưng Vũ Thần nuốt không trôi cơn giận này.

Lên lầu nhìn thấy Phương Trạch ôm Vũ Mao chờ ở cửa, tay bé vô tư nắm mũi Phương Trạch, Phương Trạch thì mím môi vừa hôn vừa cắn bàn tay nhỏ bé đầy thịt kia, còn mơ hồ nói: “Bảo bảo, mau gọi ba ba… Mao Mao…”

Vũ Thần nhìn thấy bức tranh này, cảm giác tựa như có trăm ngàn con kiến đang bò loạn trong tim cậu, khiến nó mềm mại ngưa ngứa, khiến nó khó chịu đến mức hít thở không thông…

.:End 60:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui