Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá

Vũ Thần cứ dây dưa như vậy với Phương Trạch, không thân thiết cũng không lạnh lùng, cậu cứ thảnh thơi nhìn Phương Trạch vội vội vàng vàng suốt ngày. Phương Trạch ra khỏi nhà thì làm tài xế, về nhà thì làm bảo mẫu, một câu oán giận cũng không có. Hai người cứ kéo dài như vậy hai tháng liền.

Hai tháng này Phương Trạch đều đứng ở nhà Vũ Thần cho tới khuya, nhưng dù khuya thế nào đi nữa đều bị Vũ Thần đuổi mới chịu trở về đi ngủ. Không phải trong nhà Vũ Thần không có thừa giường, cho dù không có giường thì anh cũng sẽ nguyện ý ngủ ở sa lon, nhưng Vũ Thần sống chết không cho Phương Trạch ở lại qua đêm. Có vài lần Vũ Phong không đành lòng để Phương Trạch đội gió đội mưa về nhà, nhưng Vũ Thần vẫn kiên trì bảo Phương Trạch phải trở về nhà.

Hai tháng này Phương Trạch vẫn muốn hỏi rõ ràng tâm ý của Vũ Thần, nhưng anh đã nói sẽ cho cậu thời gian nên đành phải chịu đựng không hỏi.

Công việc trong vòng một tuần vốn rất nhiều, Phương Trạch cố gắng tới thứ sáu là làm xong, chờ cuối tuần chơi với Vũ Thần và bé con. Bởi vì hôm trước ngủ khuya, cho nên sáng thứ Bảy anh phải vực dậy tinh thần để tới Vũ gia, vừa vào cửa thì thấy Vũ Thần mặc tây trang, nhìn là biết cậu muốn đi ra ngoài.

Vũ Thần thấy người vào nhà liềnnói: “Hôm nay anh tới sớm, hiện tại tôi muốn đi ra ngoài, ba tôi và Nhung Nhung đều có việc cho nên anh ở nhà coi Vũ Mao. Có lẽ sau bữa cơm trưa tôi sẽ về.”

Phương Trạch chưa kịp hỏi Vũ Thần muốn đi đâu thì đã bị giao cho một đống nhiệm vụ, hiển nhiên anh sẽ không dễ dàng hết hi vọng. “Muốn đi đâu? Anh đưa em đi nhé?”

“Không cần, anh đưa chìa khoá xe cho tôi là được rồi.” Vũ Thần lấy tay đẩy đẩy kiểu tóc húi cua mới cắt mấy ngày trước, tinh thần sáng láng lấy chìa khoá xe từ tay Phương Trạch rồi đi ra khỏi cửa.

Phương Trạch nghe được tiếng đóng cửa thì ngây ngẩn cả người, nếu không phải còn có Vũ Mao thì phỏng chừng nửa ngày mới có thể phục hồi tinh thần.

Phương Trạch ôm Vũ Mao đang ghé vào bên chân mình, không thể tránh được nói: “Con có biết mụ mụ đi đâu không?”

Vũ Mao chớp đôi mắt tròn tròn nhìn Phương Trạch, cười ha ha lộ ra đầu răng sữa, giọng nói non nớt. “Tê tê… Chú là… Tê tê…”

Phương Trạch hết chỗ nói, anh đoán nhất định là Vũ Thần thừa dịp anh không có ở đây đã dạy cho Vũ Mao rồi. Hơn nữa bé Vũ Mao xấu xa này chuyện gì cũng không hiểu, Phương Trạch có hỏi cũng như không, đành phải mang bé con ra ngoài tản bộ.

Ánh mặt trời bên ngoài cũng không tồi, nhưng Phương Trạch không có tâm trí chơi đùa với Vũ Mao, chỉ một lòng muốn biết Vũ Thần ăn mặc như vậy để đi đâu. Rốt cuộc anh không nhịn được mà gọi điện cho trợ lý. Bởi vì trong xe anh có cài hệ thống định vị, cho nên anh khẩn cấp muốn trợ lý tìm ra vị trí chiếc xe một cách nhanh nhất.

Sau khi Phương Trạch ôm Vũ Mao đi lòng vòng ba phút trong công viên thì nhận được điện thoại của trợ lý.

Xe dừng lại ở quán cà phê lần trước. Phương Trạch sau khi biết tin thì không khỏi nhướng mày, đối với việc Vũ Thần đi xem mắt có chút khó hiểu, cho nên hiện tại không đành lòng nghi Vũ Thần có phải lại cùng một chỗ với người phụ nữ kia không.

Anh không nghĩ nhiều, ôm Vũ Mao đi vào quán cà phê.

Anh ôm Vũ Mao xuống xe, từ rất xa đã thầy Vũ Thần ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong quán cà phê, mà người phụ nữ ngồi đối diện Vũ Thần chính là đối tượng xem mắt, hai người lại nói nói cười cười.

Phương Trạch ôm Vũ Mao, nấp sau gốc cây gần quán cà phê quan sát, lén lút quan sát hai người đang trò chuyện vui vẻ trong quán cà phê.

Phương Trạch thấy hai người như vậy thì không yên chút nào, bởi bộ dáng anh ôm bé con rình xem thật sự buồn cười nên không ít người qua đường ngó nhìn, không chịu nổi người khác chỉ trò thì thầm bàn tán nên anh đành phải trốn vào cửa hàng quần áo đối diện.


Vũ Mao nhìn quần áo muôn màu rực rỡ thấy rất mới mẻ, không khóc nháo, Phương Trạch một tay ôm Vũ Mao, một tay móc di động ra, cắn chặt răng gọi điện cho Vũ Thần.

“Alo, có chuyện gì sao? Nói nhanh đi, tôi đang bận.”

Phương Trạch thấy Vũ Thần ra khỏi chỗ ngồi nghe điện thoại, giọng nói trong ống nghe vô cùng bình thản.

Anh theo bản năng hỏi: “Vội cái gì?”

“Có chút việc với bạn bè, có việc gì thì anh cứ nói đi.”

Phương Trạch có thể nghe thấy giọng nói người bên kia đầu dây có chút không kiên nhẫn, mặt mày anh càng nhăn hơn. “Có… Chính là…”

Có nên vạch trần tại chỗ không đây?

Do dự chẳng phải tác phong của Phương Trạch, anh tạm dừng một chút, chẳng biết tại sao ngay cả một câu chất vấn cũng nói không lên lời, nhanh chóng sửa lại giọng nói: “Anh chỉ muốn hỏi em buổi tối có đặc biệt muốn ăn gì không, vừa vặn bác trai nói buổi tối sẽ về nhà. Anh nghĩ có nên chuẩn bị vài món hay không.”

“Thì ra là chuyện này a, anh xem rồi xử lý đi. Tạm biệt.” Vũ Thần vừa dứt lời liền ngắt điện thoại.

Phương Trạch không nghĩ tới mình cũng có ngày bị uất ức tới mức này, nếu là trước đây, anh nhất định vọt vào quán cà phê hỏi cho ra lẽ, nhưng hiện tại thì không cần.

Anh lựa chọn tin tưởng Vũ Thần.

Phương Trạch ôm Vũ Mao, buồn bã đứng bên đường đón taxi về nhà. Tiện đường, anh còn đến cửa hàng tiện lợi ở tiểu khu gần đó mua đồ ăn.

Cứ như vậy, một tay xách đồ ăn còn một tay ôm bé con. Phương Trạch cũng không phải không thừa nhận mình đang tiến dần từng bước tới người đàn ông ‘ba tốt’.

Phương Trạch chuyên tâm cho Vũ Mao ăn cháo, sau khi cho Vũ Mao ăn cháo xong thì dỗ bé ngủ trưa, sau đó anh mới ngồi vào bàn ăn cơm trưa.

Tuy rằng bữa ăn này không coi là khó nuốt lắm, song Phương Trạch ăn không biết vị.

Một bàn cơm canh lạnh ngắt thì làm sao mà ăn ngon cho nổi.

Vũ Thần mở cửa, liếc mắt một cái đã thấy Phương Trạch một mình buồn thiu ngồi ăn cơm, trong lòng cười trộm nhưng khuôn mặt thì bình thản vô cùng. “Bây giờ anh còn ăn à… Vũ Mao ngủ hả?”


“Ừ, em ăn xong rồi à?” Phương Trạch nhướn mi, đánh giá Vũ Thần một chút, sau lại cúi đầu ăn tiếp.

“A. Cuối tuần anh có rảnh không?” Vũ Thần móc từ túi ra một tấm thiệp mời màu đỏ, màu sắc và hoa văn rất sáng sủa, vừa thấy liền biết là thiệp mời đám cưới.

“Nếu có thời gian thì đi tham dự hôn lễ của người bạn với tôi. Anh không quen, nhưng cần phải biết, chính là người phụ nữ xem mắt lần trước.” Vũ Thần vừa nói vừa cầm thiệp mời đưa tới trước mặt Phương Trạch. “Lúc đó anh thật là không có phép tắc gì với người ta hết.”

“Ừ, được, anh sẽ chuẩn bị quà mừng. May là em không quen với cô ta. Em xem xem, cùng em xem mắt chưa bao lâu đã kết hôn…” Phương Trạch cầm thiệp mời, không khỏi chột dạ vừa rồi đúng là may mắn không vọt vào quán cà phê, quả nhiên tin tưởng Vũ Thần là không sai.

“Anh có thể bớt nói nhảm được không? Người ta kết hôn là việc vui a. Nếu không phải thiệp mời nói mời cả nhà thì còn lâu tôi mới bảo anh…” Vũ Thần biết mình nói sai nên lập tức ngậm miệng.

Cho dù Vũ Thần dừng rất nhanh, nhưng Phương Trạch vẫn nghe rõ ràng từng chữ Vũ Thần nói, đôi đũa trên tay rơi xuống, anh lập tức đứng dậy chụp lấy bả vai Vũ Thần. “Anh không nghe lầm. Anh thành chính thức rồi, không còn là bảo mẫu kiêm vệ sĩ đúng không?”

“Ừ,” Vũ Thần cúi đầu, gương mặt hơi nóng. “Chuyển thành bảo mẫu kiêm vệ sĩ chính thức rồi…”

“Vũ Thần, em muốn anh gấp mà chết sao?” Phương Trạch nâng cằm Vũ Thần muốn cậu nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt tựa hồ như viết rằng vĩnh viễn anh sẽ không buông người trước mắt ra.

Vũ Thần chống lại ánh mắt cực nóng của Phương Trạch, thổn thức nói: “Sốt ruột sao? Mới có hai tháng mà đã không kiên nhẫn như vậy?”

“Không cần thử thách anh, được không?”

Giọng nói nam tính trầm thấp lọt vào tai Vũ Thần lại nghe thành giọng nói làm nũng, khiến trái tim cậu ngưa ngứa.

Khóe miệng Vũ Thần nhếch lên cười yếu ớt, chậm rãi tới gần lỗ tai Phương Trạch.

“Không được, em muốn thử thách anh cả đời.”

Phương Trạch vểnh môi, đầu mày nhíu lại.

Vũ Thần bị bộ dáng này của anh khiến cho khó chịu. “Vì là cả đời nên tính rút lui sao?”

Phương Trạch thấy người thanh niên trước mắt vì tức giận mà hỏi câu ngây thơ như vậy, vẻ mặt dần giãn ra. “Không phải, anh cảm thấy cả đời quá ngắn. Kiếp sau, kiếp sau sau nữa, em còn có thể thử thách anh như vậy không?”


“…”

“Làm sao vậy? Quyết định khó lắm sao?” Phương Trạch không lập tức trả lời, tim đập như muốn vọt ra khỏi cổ họng.

“Hm…” Vũ Thần ý bảo Phương Trạch đừng nói, ánh mắt thực sự chăm chú.

Phương Trạch ngoan ngoãn ngậm miệng, vô cùng khó hiểu nhìn Vũ Thần, trong lòng lại vô cùng ảo não không biết chuyện gì đã hấp dẫn lực chú ý của Vũ Thần, không khí vừa rồi rõ ràng tốt như vậy cơ mà.

“Vũ Mao tỉnh.” Vũ Thần đẩy Phương Trạch ra, âm thanh khóc lóc của bé con ở trong phòng lớn dần.

Nhóc con này bây giờ tính quấy rối a. Phương Trạch chìm đắm trong thế giới của hai người, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của Vũ Mao, không nghĩ bé con xấu xa kia lại ngay lúc mấu chốt mà phá hỏng bầu không khí mà anh vất vả lắm mới tạo ra được.

Vũ Thần thấy Phương Trạch nghe tiếng Vũ Mao khóc còn thờ ơ bèn kêu to: “Kìa, TMD, anh thất thần cái gì? Mau ôm Vũ Mao đi tiểu a.”

“Ờ ờ ờ!” Phương Trạch đáp ba tiếng, cong mông chạy vào phòng ôm con trai ra.

Vũ Mao tỉnh lại nằm trên giường khóc một trận, nhưng bé con khá biết điều, cố gắng nhịn không tè trên giường.

“Tê tê… Ô…” Vũ Mao giật giật ống tay áo Phương Trạch, ánh mắt đo đỏ vì vừa rồi khóc dường như lại chuẩn bị rớt nước mắt.

Phương Trạch dỗ dành Vũ Mao. “Được rồi con yêu, đi tiểu đi tiểu nào.” Trải qua hai tháng, anh cũng dần hiểu được ngôn ngữ của trẻ con, khi nào đói bụng, khi nào muốn đi tè, anh đều có thể đoán được tám chín mười phần.

Vũ Mao vì khóc lâu nên bị nấc cụt, Phương Trạch vừa phải vỗ lưng Vũ Mao lại vừa ôm bé bước đi.

Vũ Thần không nói gì, chỉ im lặng nhìn hết thảy.

Sau một lát, âm thanh nấc cụt của Vũ Mao hết, trong phòng lại vô cùng im lặng.

“Này, đời này anh dường như là có đủ tư cách làm mẹ rồi đấy.”

Phương Trạch không nghĩ tới vào lúc này cậu lại cho anh một câu trả lời ngoài ý muốn như vậy, thân thể cứng đờ lại, nhưng vẫn ôm chặt bé con kia.

“Con trai, con có nghe không, mẹ con rốt cuộc đã thừa nhận ba ba.” Phương Trạch có chút đắc ý vênh váo, dùng chiếc cằm có lún phún ít râu mới mọc cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Mao. “Mau gọi ba ba.”

Phương Trạch mải nghĩ về vị trí của mình mà xem nhẹ việc Vũ Thần đang đen mặt.

“Tê tê…” Vũ Mao bị cọ liền không thoải mái, dùng bàn tay bụ bẫm đẩy cằm Phương Trạch, cái miệng nhỏ nhắn chu lên kháng nghị, râu làm mặt bé đau quá.

“Quả nhiên là do ba sinh. Con trai ngoan lắm.” Vũ Thần cười đắc ý.


Phương Trạch nghiêm túc nói: “Anh cảm thấy một đứa không đủ, sinh thêm đứa nữa được không?”

Vũ Thần nghe xong liền tức giận. “Phương Trạch, ai cho anh nói như vậy hả? Anh cho em là heo sao?”

“Không phải, em là bà xã của anh, là mẹ của bé con.”

“Anh có phiền hay không, ai là bà xã của anh chứ?” Vũ Thần mượn bàn tay mập mạp của Vũ Mao nhẹ nhàng đánh vài cái. “Vũ Mao cũng gọi anh là mụ mụ, không cần chối cãi. Thừa nhận mau đi.”

“…” Phương Trạch đột nhiên ôm Vũ Mao ngồi xổm trên sàn nhà, sắc mặt dần trở nên khó coi, môi dưới nhếch lên tựa hồ đang chịu đau đớn dữ dội lắm.

“Sao vậy?”

“Không có gì.” Phương Trạch gượng cười. “Một chút là khỏi thôi, bệnh cũ thôi mà.”

“Em xem xem.” Vũ Thần nắm chặt vạt áo Phương Trạch, rất là khẩn trương. “Lại là dạ dày…”

Vũ Thần đến gần muốn kiểm tra một chút, Phương Trạch nhân dịp cậu không đề phòng mà hôn cậu, cũng ôm cậu vào ***g ngực.

Nụ hôn mềm mại mà lâu dài.

“Anh gạt em?” Vũ Thần tức giận, đòi tính nợ Phương Trạch.

“Hm…” Phương Trạch ôm Vũ Thần vào lòng, tay kia cũng ôm chặt Vũ Mao.

“Có em thật là tốt, người một nhà thật tốt.”

Vũ Thần quay mặt dựa vào bả vai Phương Trạch, rầu rĩ đáp: “Ừ.” Hiện tại Vũ Thần không còn cầu mong gì nữa, có người yêu và bé con, có gia đình, như vậy là đủ rồi.

Cho dù đời này không đủ, còn có kiếp sau, kiếp sau sau nữa.



.:End 62:.

Đã hết chính văn rồi. *che khăn giả bộ khóc lóc thảm thương*

Phiên ngoại tiếp theo là về Dịch An yêu quý của Diệp Y, cô Ngạo và Tiểu Uy Uy. Nhưng vì đã trót nói trước rồi nên PN này dành tặng riêng cho Diệp Y. ^.^ Chúc các cô đọc vui.

Kem đánh răng: Đầu tháng tôi hơi nhiều việc, lại thêm tinh thần xuống dốc không phanh, nên việc edit sẽ bị ảnh hưởng. Thôi thì các cô cứ coi như tôi đang dìm hàng câu khách đi nhé.:X


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận