Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá

Vũ Thần ngồi hơn 10 phút ở phòng trực ban, chợt nghe thấy tiếng động truyền tới từ bên ngoài.

Hình như là tiếng của Phương Trạch, Vũ Thần mở cửa thì thấy người đàn ông tên A Nham kia đi ra từ trong phòng bệnh, mà Phương Trạch thì đi sát theo đằng sau.

Lại là tình huống gì đây?!

“A Nham, anh đừng cố chấp như thế được không? Anh muốn em phải làm sao đây?” Tiếng Phương Trạch nghe ra có vẻ rất bất đắc dĩ.

“Làm sao đây cái gì chứ, anh đi, em tự giải quyết cho tốt.” Nam tử dứt khoát gạt tay Phương Trạch ra, trông cực kỳ dứt khoát, xoay người đi luôn vào thang máy.

Phương Trạch không chạy đuổi theo, mà là đứng tại chỗ vẻ mặt mất mát nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng vào.

Vũ Thần nhìn bóng lưng của Phương Trạch khi xoay người trở lại phòng bệnh rất là ảm đạm, nghĩ không ra người kia còn có dáng vẻ đáng thương như thế, nhìn thấy A Nham thì khẩn trương vô cùng, người ta vốn là mặc kệ anh đó! Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thôi! Kiêu ngạo cái quái gì chứ?! Vũ Thần âm thầm nhìn mà lòng dạ hả hê.

Vũ Thần chờ một hồi đợi khi tâm tình Phương Trạch ổn định rồi mới quay lại phòng bệnh, thế nhưng hắn vừa bước vào thì đã ngửi thấy mùi thuốc lá.

“Anh hút thuốc ư?” Trên lập trường là nhân viên chăm sóc và chữa bệnh, Vũ Thần cảm thấy mình phải nhắc nhở Phương Trạch.

“Ừ.” Phương Trạch lạnh lùng lên tiếng, có thể nhận thấy y đang nóng.

“Sáng hôm nay tôi vừa mới nhắc anh không thể hút thuốc.” Thái độ không quan trọng của Phương Trạch khiến hắn có chút căm tức, “Đưa thuốc cho tôi, muốn hút chờ anh xuất viện rồi lại hút!”

“Cậu quản nhiều thật? Làm y tá đúng là không dễ.”

“Nếu như bệnh nhân có thể vâng theo lời dặn của bác sĩ, tôi làm y tá mới có thể dễ dàng!” Vũ Thần tức giận trả lời, cái gì kêu không dễ dàng, là ông đây gặp phải bệnh nhân như anh mới không dễ dàng thì có!

“Vậy tôi hết lần này tới lần khác khiến cậu không dễ dàng…” Phương Trạch lại bắt được Vũ Thần, làm bộ muốn hôn qua.

Vũ Thần lần này có cảnh giác, trực tiếp dùng đầu gối húc nhẹ vào bụng Phương Trạch, sau khi đẩy y ra, lên tiếng mắng to: “Tôi thèm vào, anh còn chưa chơi đủ à?! Vừa rồi đã khiến tôi đủ mất mặt rồi, đừng vui đùa như thế nữa!”

Vũ Thần chẳng hề nghĩ tới hậu quả! Ông đây không thể đồng tính luyến ái như vậy! Muốn trách thì cứ trách, ông đây lười kiêng kị nhiều thứ! Động tay thì sao nào? Ông đây không có cho một quyền đã là lưu tình lắm rồi! Hắn đơn giản theo tính cách bản thận, cùng lắm thì bỏ đi một công việc, ông đây cũng chẳng thèm.

“A, tính tình ghê gớm thật, tôi còn chưa hôn được…”

Vũ Thần trực tiếp cắt ngang lời Phương Trạch rồi hét lớn lên: “Mệt anh nói ra miệng được, anh muốn hôn thì tôi sẽ cho anh hôn sao?” Con mẹ nó có phải muốn tìm bất mãn không, mẹ nó chứ, còn chưa ngừng trêu ông đây!

Phương Trạch khều cằm Vũ Thần rồi nói với vẻ trêu tức: “Cậu phản kháng như vậy sẽ chỉ khiến tôi càng thêm muốn ngừng mà không được?” Trong mắt y hiện lên một tia khiêu khích.

“Không nên lộn xộn!!! Đừng ép tôi ra tay!” Con mẹ nó! Được rồi vết sẹo đã quên đau rồi, vừa rồi còn một bộ dáng kinh ngạc, bây giờ lại đùa giỡn như lưu manh thế!!! Ông đây không thể làm loạn cùng! Thật đúng là con mẹ nó không ngừng a! Hắn nhìn chằm chằm Phương Trạch mà lửa giận bừng bừng cháy, tâm tình phập phồng khiến mặt và cổ hắn đều đỏ hồng lên.

“Giận à?!” Khóe môi Phương Trạch nhếch lên cười tà mị, có ý định khiến Vũ Thần tức giận, cố ý muốn thưởng thức dáng vẻ Vũ Thần nổi trận lôi đình.

Vũ Thần cảm thấy Phương Trạch cười rất vô lại, nghĩ mà chỉ muốn đấm cho một phát.

“Ít chọc tôi! Ở bệnh viện tôi sẽ chỉ làm tốt phận sự của mình, chuyện khác tôi mặc kệ. Đừng có chọc tôi giận.” Vũ Thần nói năng nghiêm túc, nếu như Phương Trạch động tay động chân với hắn, hắn liền trực tiếp dùng quyền đầu nói chuyện.

Mặc dù Vũ Thần đã nói như vậy rồi, nhưng Phương Trạch vẫn không tự giác dùng tay xoa tóc Vũ Thần: “Đã biết! Y tá đại nhân…”

“Anh…” Vũ Thần cũng không biết phải làm sao đối phó Phương Trạch, hắn cảm thấy mình tức giận bốc cao ngùn ngụt nhưng vẫn không đánh lại Phương Trạch cả vú lấp miệng em, còn có cái y tá đại nhân này là xưng hô gì chứ? Ghét chết được! Xấu xa chết ông đây…

Sau đó Phương Trạch buông Vũ Thần ra rồi tiếp tục lên mạng, Vũ Thần hệt như là đứa ngốc bị trêu đùa. Thế là cứ trừng mắt thẳng đến khi Phương Trạch đứng dậy đi vào phòng ngủ.

“Cậu không ngủ được sao?” Phương Trạch thấy Vũ Thần đứng yên ở chỗ đó, liền hỏi luôn.

“À… Tôi không thể ngủ trước…” Kế hoạch mượn đèn pin của Vũ Thần bởi vì có một loạt chuyện xảy ra mà thất bại, có chút lo nghĩ đêm khuya Phương Trạch nhỡ nổi thú tính.

“Vậy tôi đi ngủ trước.”

Vũ Thần thấy Phương Trạch đã ngủ vẫn có chút lo lắng, thế là ngồi thật lâu bên ngoài, tính tới khi Phương Trạch đã ngủ say mới lại đi vào phòng ngủ.

Vũ Thần nhẹ tay nhẹ chân đi vào, rất sợ người trên giường giật mình tỉnh giấc, sau khi nằm yên trên giường, Vũ Thần thầm thở phào. May là ngủ rồi, cảm ơn trời đất, ông đây đêm hôm cũng không nhiều thời gian đi đối phó với tên đểu cáng này.

Hắn đang chuẩn bị nhắm mắt ngủ, chợt nghe thấy tiếng người nọ trằn trọc trở mình liên tục trên giường, hắn thầm hồi hộp một lát, ý thức được Phương Trạch tỉnh! Vũ Thần cầm tấm thảm trên giường lên, rón ra rón rén đi tới bên giường Phương Trạch.

“Anh còn chưa ngủ sao?”

“Ừm…”

Giọng Phương Trạch rất nhỏ, nghe ra có chút mất tự nhiên. Cảm thấy Phương Trạch không bình thường lắm, Vũ Thần liền bật đèn đầu giường lên, trán Phương Trạch rõ ràng ra mồ hôi, mặt mày nhăn nhúm lại.

“Anh làm sao vậy?” Vũ Thần lấy tay sờ thử trán Phương Trạch, nhiệt độ vẫn rất bình thường. Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy? Vũ Thần tự nhiên không thể ngồi yên phớt lờ liền hỏi: “Bây giờ tôi đi gọi bác sĩ xem sao.”

“Không cần, chỉ là đau bụng, nhịn chút thì tốt thôi…” Phương Trạch kéo Vũ Thần, nói có chút cật lực, hẳn là đau đớn không nhẹ.

Đau bụng?! Sẽ không phải bị tôi húc nội thương rồi chứ? “Không được, tình huống như vậy vẫn là gọi bác sĩ thì tốt hơn.”

Vũ Thần vẫn kiên trì việc gọi bác sĩ qua, thế nhưng Phương Trạch cứ nắm tay hắn chẳng buông: “Bệnh cũ thôi, dạ dày trướng rất khó chịu…”

Vũ Thần lại làm sao quên chứ, tám phần mười là khối u trong dạ dày y đang quấy phá, may là không phải do hắn… Sau khi Vũ Thần bừng tỉnh đại ngộ thì hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi: “Tôi để bác sĩ đến xem được chứ?”

“Không cần! Thực ra là chỉ cần một lát thì qua thôi, cậu ngủ cùng tôi đi, phân tán một chút… lực chú ý tôi sẽ không đau nữa…”

“Tôi lại không chịu nổi trách nhiệm, bác sĩ đến xem thì tốt hơn.” Lúc nào rồi mà còn đùa chứ? Không muốn sống nữa à?

“Không cần, thực sự, cậu ngủ bên cạnh tôi đi, tôi sẽ không đau nữa… Không cần phải gọi bác sĩ.” Phương Trạch cật lực kéo Vũ Thần lên giường, ôm lấy hắn.

Lúc này Vũ Thần chỉ cần thoáng dùng sức là có thể đẩy Phương Trạch ra, không biết là nhẹ dạ hay nhìn bộ dáng Phương Trạch đáng thương mà khiến hắn không làm vậy. Vũ Thần để mặc Phương Trạch ôm lấy hắn.

“Anh nếu như đau rồi chết, tôi chịu không nổi trách nhiệm đâu…” Vũ Thần không còn biện pháp, đành nằm xuống với Phương Trạch.

“Một lát thì không đau nữa… Cậu có thể xoa chút cho tôi, được thì sẽ mau…”

Vũ Thần làm bộ muốn đứng lên, lớn tiếng nói: “Anh… Tôi vẫn là đi gọi bác sĩ tới tốt hơn!” Nhìn anh đau tội nghiệp thì mới ngủ cùng anh, lại còn muốn một tấc tiến một thước à?

“Đừng, cứ như vậy cho tôi ôm một lát thì tốt rồi.”

“Vậy còn tàm tạm được!”

“Ừm…”

“Anh không nên lộn xộn! Sờ loạn đâu đó? Anh…”

“Ừm, tôi chỉ ôm cậu một cái…”

“Nghiêm túc chút cho tôi!”

“…”

“Ngủ rồi à? … Còn đau không?”

“…”

Vũ Thần bị Phương Trạch ôm trong lòng, căn bản không có ngủ. Nghe hô hấp Phương Trạch dần trở nên đều đều, hắn mới thầm thở dài một hơi.

.:End 9:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui