Sáng sớm cuối thu.
Liên tiếp hai ngày mưa phùn, đêm qua vừa mới tạnh.
Hơi nước của sương, của mưa phùn bao phủ quanh vùng trời thôn Trần gia, hít vào một hơi có chút lành lạnh.
"Người, trả vê cho các người đấy." Giọng nói kiêu ngạo, xoi mói, khinh miệt, tràn đầy cái vẻ cao cao tại thượng của phụ nhân tuyền ra từ trong ngôi nhà phôi đất.
Phụ nhân: Người phụ nữ đã có chồng.
Nhà phôi đất: nhà được xây bằng đất ngày xưa.
Bên ngoài nhà phôi đất là một cái sân nhỏ được quét dọn gọn gàng sạch sẽ, hàng rào tre bên ngoài sân cũng được cắm chỉnh tê ngay ngắn.
Mọi người đứng kín bên ngoài.
Nam có nữ có, già có trẻ có, vây chặt một cái xe ngựa được bọc bằng tơ lụa màu vàng sậm, người nào người nấy mắt sáng rực, tai vểnh lên.
Ôi chao! Ai mà ngờ được, con gái nhà Trần lão nhị hoá ra lại thiên kim của Hầu phủ.
Nói như vậy cũng không đúng lắm.
Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm.
Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này.
Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy.
Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc
"Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."
"Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà."
"Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói.
Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu.
Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới.
Vô số ánh mắt căng thẳng, sợ hãi đan xen với to mò, hăng hái hướng vào bên trong ngôi nhà phôi đất.
Mà bên trong ngôi nhà giờ phút này lại tính lặng đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Gian nhà chính không rộng, các con trai, Trần Hữu Phúc và con trai con dâu đứng chen nhau.
Đỗ Kim Hoa, vợ ông ấy đang ngồi cạnh cái bàn vuông đã dùng rất nhiều năm, bị mài mòn bóng loáng, tiếp khách quý đến từ kinh thành.
Chính là một vị quản sự ma ma họ Vương đến từ Hầu phủ Hoài Âm.
"Lâm hỗn loạn huyết mạch Hầu phủ là phạm phải tội lớn, các ngươi có biết không?" Vị quản sự ma ma này vẻ mặt nghiêm khắc, uy nghiêm quát lên.
Bà ta ăn mặc giàu sang, trên đầu cài trâm vàng, cổ tay cũng đeo vòng vàng, ngón tay còn đeo nhẫn ngọc chói mắt.
Tuy không đập bàn nhưng rất có khí thế, doạ người nhà họ Trần run lên, người nào người nấy đầu gối nhữn ra, lúc này liền muốn quỳ xuống.
Trần Hữu Đức đã quỳ đến một nửa, thấy vợ mình còn ngồi cạnh bàn, không kìm nổi lộ ra vẻ mặt lo lắng và sợ hãi, chìa tay kéo bà ấy.
Kéo một cái nhưng chẳng an thua.
Đỗ Kim Hoa căng chặt môi, ngồi vững.
Không nhìn Vương ma ma, cũng chẳng nhìn ai, chỉ nhìn chằm chằm vách tường..