"Bảo Nha chỉ giữ lại mười lượng, còn lại đều đưa cho cả nhà.
Nữ nhi tốt như vậy, muội muội tốt như vậy, chúng ta đi đâu tìm được đây?" Đỗ Kim Hoa thấp giọng hỏi.
Ngay cả Tôn Ngũ Nương cũng có chút chột dạ.
Đừng thấy nhà ngoại yêu thương nàng ta như vậy, nhưng nếu một ngày nàng ta có trong tay trăm lượng bạc, nàng ta cũng chỉ nguyện ý đưa cho họ mười lượng bạc thôi, cũng coi như hào phóng rồi.
"Xây cho nữ nhi một gian phòng đi." Trần Hữu Phúc nói, nữ nhi đã tận tâm vì người nhà, thật sự không thể bạc đãi nàng: "Cạnh gian phía đông còn một mảnh đất, có thể xây một gian phòng ở đó."
Đỗ Kim Hoa cũng rất thích mảnh đất kia, bà muốn lão gia và hai nhi tử xây phòng cho Bảo Nha trước, sau đó mới nói tới xây học đường.
Nhưng lúc này bà lại nghĩ, vậy học đường xây ở đâu?
"Học đường xây ở đâu thì chọn sẵn để đó đã" Bà nói: "Trước tiên xây phòng cho Bảo Nha, mọi người nghĩ như thế nào?"
Còn có thể nghĩ gì khác? Trần Nhị Lang võ n.g.ự.c nói: "Được! Nếu không lương tâm của chúng ta sẽ nhức nhối!"
"Ngươi mà cũng co lương tâm hả? Phi." Đỗ Kim Hoa gắt hắn ta một cái: "Đừng nói với Bảo Nha.
Số tiên này chúng ta tự góp." Trong nhà có bảy lượng bạc.
Mười hai lượng của Bảo Nha không được phép động tới.
Cứ lấy tiền tiết kiệm trong nhà ra, lý do của Đỗ Kim Hoa là: 'Bảo Nha ở cũng không được mấy năm nữa.
Hai năm nữa đã phải gả đi, gian phòng này không phải cho các ngươi sao?"
Bảo Nha cũng không được hưởng cái gì, đều là bọn họ được hưởng lợi!
Không ai nói gì cả,
Không phải trong lòng bất mãn không nói ra, mà là thực sự không có bất mãn.
Bảo Nha quang minh lỗi lạc, không chút ích kỷ, khiến mọi người kính nể nàng từ tận đáy lòng.
Mọi việc quyết định như vậy đi.
Trần Hữu Phúc và hai nhi tử thương lượng xem nên xây thổ phôi phòng hay phòng gạch ngói, Đỗ Kim Hoa không nói gì.
Bà nghe một hồi mới nói: "Làm gì có chuyện phụ mẫu ở thổ phôi phòng, nữ nhi ở phòng gạch ngói bao giờ? Nếu truyền ra ngoài, thanh danh của Bảo Nha còn sao?"
Đúng là toàn người không có đầu óc!
"Đúng vậy." Vậy quyết định xây một thổ phôi phòng.
Xây phòng phải đào đất, nung gạch, muốn xây nhanh phải gọi thêm người.
Ba phụ tử Trần Hữu Phúc, nhà bên cạnh có bốn người đều được gọi đến giúp đỡ.
Đỗ Kim Hoa khuôn mặt bình tĩnh, ở bên cạnh giám sát, cả nhà đều không có đầu óc, không nhìn một chút, không chừng lúc nào đó lại làm ra điều gì ngu xuẩn.
"Đại nương." Bỗng nhiên, ngoài sân truyền tời một tiếng gọi.
Đỗ Kim Hoa quay đầu lại, nhìn thấy một thư sinh đứng ngoài hàng rào, đi tới nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
Không phải Cố Đình Viễn lại tới, hắn căn bản là chưa rời đi.
"Chảu tới giao tranh cho Trần tiểu thư" Hắn câm một cuộn tranh trong tay, hướng về phía nhạc mẫu, có chút hồi hộp: "Cháu, cháu vẽ tranh bên bờ sông, nhìn thấy Trần tiểu thư ở đó, hình như nàng không vui lắm."
Nói đến đây, hắn càng hồi hộp hơn, lo lắng nhạc mẫu sẽ không nhận: "Có lẽ Trần tiểu thư nhìn thấy bức tranh sẽ vui hơn một chút"
Hắn thận trọng trao bức tranh.
Đỗ Kim Hoa nhận lấy, mở ra: "Tranh gì vậy?"
Lá xanh, tranh xanh, giấy cũng xanh, cô nhíu mày: "Ngươi vẽ gì vậy?"
"Là hoa mẫu đơn." Cố Đình Viễn giải thích: "Hoa mẫu đơn có rất nhiều màu, mẫu đơn xanh là loại hiếm thấy nhất, cũng là quý giá nhất."
Đỗ Kim Hoa không hiểu, bà chỉ cảm thấy hoa nên màu đỏ, màu vàng cũng tốt, màu tím cũng đẹp.
Màu xanh lá cây, thì đẹp gì?
"Vậy được." Bà cẩn thận cuộn giấy vẽ lại: "Đợi Bảo Nha tỉnh dậy ta đưa cho nó."
Cố Đình Viễn gật đầu: "Vâng." Thật đáng tiếc khi không thể gặp lại nàng, nhưng hắn rất vui, nhạc mẫu đã nhận bức tranh, không mắng hắn là đồ háo sắc rồi đuổi hắn đi.
.
"Vậy tiểu sinh xin cáo từ." Hắn chắp tay nói.
"Đợi đã.
' Đỗ Kim Hoa nhớ tới cái gì, đến gần hắn vài bước, thấp giọng hỏi: "Trên trấn, đại phu ở y quán nào y thuật tốt nhất?".