Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ


Nghe tiếng gọi, bà quay đầu nhìn ra ngoài sân.

Nhất thời nhướng mày hiểu ý định của bà mối Trân.
"Vâng." Bà đặt đồ trong tay xuống, phủi bụi trên người, chào hỏi: "Bà tới đây có việc gì?"
Bà mối Trần thấy bà di ra, lập tức cười tươi như hoa nói: " Đại muội tử, nhìn này, ta mang theo một con nhạn, ta có thể tới làm gì ở đây?" Bà ta ăn mặc rực rỡ, nở nụ cười vui mừng: "Có người nhờ ta đến mai mỗi cho khuê nữ của bà, Trân Bảo Nha."
Đỗ Kim Hoa giật giật khóe miệng: "Vào trong nói chuyện."
Tới lúc này cũng đã có hơn chục gia đình đến nói chuyện mai môi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người ôm theo chim nhạn tới.
Xem ra đây hẳn là một gia đình sang trọng, Đỗ Kim Hoa thầm nghĩ, đầu tiên là trong lòng cảm thấy đắc ý.

Đây mới gọi là đi câu hôn, có người coi trọng thể diện Bảo Nha của bà.
"Mời ngồi." Sau khi vào phòng, Đỗ Kim Hoa bảo đại nhi tức rót trà.
Hiện tại trong nhà luôn nấu sẵn nước nóng, trà cũng được đun sẵn một ấm lớn, pha sẵn, Tiền Bích Hà nhanh chóng bưng hai bát trà vào.
" Nhìn Đại muội tử ngươi là người nhanh nhẹn, khó trách nữ nhi muội muội sinh ra lại vừa ý như vậy.

Gia đình giao cho ta làm mai mối đã ngàn lời giao phó, muốn ta thay họ nói chuyện cẩn thận" Bà mối Trần bưng chén trà lên, một hơi uống cạn.

Đi hết quãng đường, bà ta khát khô cả họng.
Đỗ Kim Hoa bảo đại nhi tức múc một bát khác.
"Nhưng trong nghề này của chúng ta, quan trọng nhất chính là chân thành, không thể lại làm chuyện trắng đen lẫn lộn, lòng dạ thối nát." Trân mai mối võ n.g.ự.c lớn tiếng, :"Ta đây có cái gì nói cái đò, tuyệt đối không nói bậy một câu."
Đỗ Kim Hoa giật giật khóe miệng.

Tin bà ta mới là lạ.

Nhưng trên mặt lại không có biểu lộ gì, khách khí nói: "Vậy ngươi nói cho ta biết một chút đi."
"Được!" Bà mối Trần uống một bát trà, cổ họng ẩm ướt, bắt đầu nói chuyện như lưỡi nở hoa sen, khen ngợi tỷ đệ Cố Đình Viễn,'Ta nói về gia tộc này, họ Cố, không nói cái gì khác, gọi là người trọng tình trọng nghĩa..."
Hai tỷ đệ ruột thịt đùm bọc nhau bao nhiêu năm chưa từng cãi cọ xung đột, tỷ tỷ chăm sóc đệ đệ, đệ đệ thương xót tỷ tỷ có thể không gọi là trọng tình trọng nghĩa sao?
"Bên trên không có bà bà độc ác, chỉ có một đại cô tỷ đức hạnh.

Khuê tử nhà ta gả vào nhà đó, một ngày bị dạy dỗ sai bảo cũng không có."
Đỗ Kim Hoa cau mày.

Cái gì? Phụ mẫu đều đã mất? Thế thì hài tử này phúc bạc rồi.
"Đừng nhìn thư sinh này mới hai mươi tuổi, đã là tú tài rồi! Sang năm yết bảng, nhất định sẽ thi đỗ cử nhân lão giat"
Tú tài? Đó không phải là hiển nhiên sao? Tới tú tài mà còn không đậu, còn có mặt mũi nhờ bà ta đi cầu thân với Bảo Nha sao?
"Vị thư sinh này học giỏi nhưng không cay nghiệt, tính tình ôn hòa, mọi mặt đều chu đáo.

Bảo Nha mà gả vào nhà này, sẽ là ngày ngày hưởng phúc!" Bà mối Trần tiếp tục khoe khoang.
Đỗ Kim Hoa nhớ lại dáng vẻ của Cố Đình Viễn, quả nhiên không cay nghiệt.

Biết vẽ tranh tặng Bảo Nha, biết làm hài lòng Bảo Nha.

Sống chung một phòng, Đỗ Kim Hoa biết rằng Bảo Nha thích hai bức tranh đó, thường lấy chúng ra để xem.
Tên hỗn đán Trần Nhị Lang vẫn chưa đến lên trấn làm khung tranh cho Bảo Nha.
Nói tới chuyện này mới nhớ, Cố Đình Viễn cũng không quá cẩn thận.

Tại sao hắn không đóng khung nó rồi mới tặng cho Bảo Nha?
Bà mối Trần nói rất nhiều điều hay, nhưng trên mặt Đỗ Kim Hoa không lộ ra chút vui mừng nào, khiến bà ta không khỏi kinh ngạc.

Lão thái thái này, thật là bình thản!
Như lời bà mối Trần nói thì mối hôn sự này rất tốt.
Gia đình hai tỷ đệ nhà Cố gia thực sự là những người tốt.

Tuy rằng trưởng bối bên trên không còn, không có người lo toan gánh vác, nhưng mặt khác, nếu không có lão công bà bà đè đầu cưỡi cổ, ai có thể nói không phải chuyện tốt? Ai đã từng làm dâu mới biết cảm giác bị nhà chồng chèn ép là như thế nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui