Tôn Ngũ Nương kéo han ta lùi lại một bước, xich lại gân thì thầm: "Bảo Nha hiện đang dạy chín hài tử, nếu muội ấy dạy hài tử toàn thôn, liệu có thể chăm sóc Kim Lai chúng ta không?"
"Vâng, tôi phải hỏi lại Bảo Nha." Một lúc sau, Trân Hữu Phúc mới mở miệng nói.
Bây giờ gia đình có nhiều tiên, Bảo Nha dạy bọn Hạnh Nhi, Ngưu Đản, bên nhà đại bá chu cấp quần áo đồ dùng cho nàng.
Thời gian này nữ nhị ông đã không còn khó khăn, có đủ cơm ăn áo mặc, tội gì phải đi chịu khổ?
Nhưng ông không dám quyết định.
Bảo Nha là một hài tử thông minh, thông minh hơn tất cả mọi người trong nhà.
Mà những người thông minh có suy nghĩ của riêng mình, những người khác không thể làm chủ cho họ.
"Ừ." Tứ thúc gật đầu, dường như chưa từng nghĩ tới nàng sẽ từ chối: "Trong thôn sẽ không bạc đãi nữ nhí ngươi, nếu nàng ấy đồng ÿ, môi năm sẽ được sáu trăm cân qạo, sáu lượng bạc."
Trần Hữu Phúc và Đồ Kim Hoa lại lần nữa sửng sốt, lúc này Tôn Ngũ Nương há hốc mom không nói được lời nào.
Mẹ nó! Ông trời ơi! Sao lại nhiều như vậy?
Nàng ta lập tức không để ý tới Kim Lai.
Chẳng phải Kim Lai đi học là để tương lai gia đình khả giả hơn, để có đủ cơm ăn, có thịt sao? Bảo Nha mà kiếm được nhiều như vậy, một mình nàng cũng ăn không hết, hoàn cảnh trong nhà sắp khá lên rồi!
Cảm nhận được sự chấn động của người trong nhà này, tứ thúc lại bưng bát lên, chậm rãi nhấp một ngụm.
Ông ta nghĩ việc này có thể thành công rồi...
Nhiều đồ như vậy sao việc không thành sao được?
Muốn nghiêm túc mời về một tiên sinh, phải trả lương, lo ăn ở, hiếu kính lễ tiết, không kham nổi những điều này thì xin đừng nói chuyện mời tiên sinh.
Nhưng Bảo Nha thì khác.
Nàng không phải là một thư sinh chân chính, cũng không dạy người đi thi khoa cử, nàng chỉ dạy cho hài tử học vỡ lòng.
Cho nàng bao nhiêu đây là đủ rồi.
Tứ thúc tính toán rất chính xác, trong thôn ít thì hai mươi nhiều thì bốn mươi hài tử biết đọc biết viết.
Trong thôn cũng không phải chỉ có từng đó hài tử, dù sao có hơn trăm gia đình.
Mà những nhà kia nhìn những hài tử biết đọc, biết viết cũng sẵn sàng cho hài tử nhà mình đi học, cứ như vậy người nọ nói người kia, con cái cả thôn đều sẽ muốn đi học.
Tính sơ sơ Bảo Nha phải dạy ba chục hài tử thôi.
Thì mỗi hài tử chỉ cần nộp có hai mươi cân gạo và hai trăm ván tiền.
Nếu học trường tư, so với những chi phí này còn tốn kém hơn nhiều, cho nên thôn dân nhất định sẽ đồng ý.
Nếu cứ như vậy, triều đình cũng sẽ ban thưởng xuống, tứ thúc vui mừng đến mức gần như muốn hét lên
"Kìa, Bảo Nha về rồi, để chúng ta nói chuyện với nó xem sao." Trân Hữu Phúc nói.
Tứ thúc gật đầu, đứng dậy rời đi.
Người trong nhà lúc này ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, tất cả deu nghẹn lại không nói nên lời.
Nghĩ tới Bảo Nha không dạy không công, dù dạy chất tử chất nữ trong nhà cũng không phải dạy không công.
Nhưng để được trả nhiều như vậy? Đây là điều mà không ai trong nhà nghĩ tới.
Tứ thúc đi, nhưng Trần Hữu Lương còn ngồi lại, nước trong bát của ông ấy đã hết, rót thêm đi, Tiền Bích Hà nhanh chóng bước tới nhận lấy đi vào bếp lấy nước.
"Bảo Nha có tiền đồ, đừng mai một nó' Trần Hữu Lương nói.
Mọi người vẫn không nói chuyện.
Việc này không phải việc nhỏ, bọn họ cũng không biết phải làm thế nào mới tốt.
"Bảo Nha là một tiểu thư khuê các, bên bờ sông, nó tới y phục cũng không biết cách giặt, vẫn là nên dạy học tốt hơn, phải không?" Trần Hữu Lương hỏi.
Nghe lời này, Đỗ Kim Hoa hung hăng liếc Tôn Ngũ Nương một cái.
Chính cái miệng rộng ưa ngồi lê đôi mách của nàng ta truyền ra mới khiến mọi người nghe thấy.
Tôn Ngũ Nương há hốc miệng, không dám nói thêm lời nào, bởi vì đúng là do nàng ta buôn chuyện.
Nhưng khi đó nàng ta không biết muội muội lại lợi hại như vậy! Rụt đầu rụt cổ núp sau Trân Nhị Lang..