"Vừa rồi Nhị Lang còn nói, Bảo Nha là người một nhà, của Bảo Nha cũng là của trong nhà." Đỗ Kim Hoa nhìn bọn họ một cái,'Làm sao, của Bảo Nha là của cả nhà, còn của cả nhà không phải của Bảo Nha sao?"
Bà cất cao giọng, đập xuống bàn.
"Rầm!"
Mọi người đều giật mình.
Trân Hữu Phúc cũng run lên, nhìn bà nói: "Nói chuyện thì cứ nói, dọa người làm gì?"
"Vậy tôi hỏi ông, của trong nhà có phải là của Bảo Nha không?" Đỗ Kim Hoa nhìn òng hỏi.
Trần Hữu Phúc thở dài, kể từ khi Bảo Nha trở về, thê tử ông yêu thương nàng hết mực, mọi thứ cũng là đương nhiên.
Thế nhưng, hai bọn họ cũng không chỉ có một nữ nhi này.
"Cho Bảo Nha bao nhiêu phân?" Ông hỏi lão phu nhân.
Đô Kim Hoa nhìn ông chằm chằm một hồi, thu hồi ánh mắt, mím môi.
Đúng, hai người không chỉ có một nữ nhi này.
Nhưng những như tử khác đầu đã thành hôn sinh hài tử, có phòng ở, cái gì cũng có.
Đỗ Kim Hoa không hổ thẹn với lương tâm của mình mà nói bà đã lo lắng cho bọn họ cả đời, không nợ họ bất cứ điều gì.
Nhưng còn Bảo Nha thì sao? Bao Nha con chua ra khoi cua daul
"Chia cho nữ nhi ba phần." Bà thấp giọng nói: "Các ngươi kiếm được mười văn, giữ lại một văn, phần Bảo Nha ba văn, còn lại nộp cho trong nhà."
"Chỉ được giữ lại một văn thôi sao?" Tôn Ngũ Nương nói.
Lời vừa nói ra, nhìn thấy sắc mặt của bà bà, nàng ta vội vàng đổi giọng: "Đủ rồi! Cũng không ít! Một văn thì một văn!"
Đỗ Kim Hoa đập bàn "ram' một tiếng.
"Thế nào hả? Một văn tiền vẫn còn chê ít quá phải không?" Bà phát hỏa: "Nộp cho trong nhà sáu văn tiền, ngươi nghĩ là ai tiêu? Ngươi ăn cái gì, uống cái gì, mặc cái gì? Xây nhà lấy tiền ở đâu ra tiền? Đám nhóc con trưởng thành, thành thân gả cưới, tiền lấy từ chỗ nào ra? Khi ốm đau đau là ai chăm sóc?".
Còn không phải là bọn hắn tiêu số tiền này sao?
"Vậy thì được! Các ngươi một văn cũng không có!" Bà tức giận: "Các người quen rồi! Ngày ngày có đồ ăn vào bụng, còn kén cá chọn canh! Toàn là thói xấu, phải cho các ngươi ăn cám nuốt trấu đi! Tới lúc ăn không đủ no, các ngươi mới thôi phàn nàn!"
Cái gì? Một văn cũng không có sao?
"Nương, chúng con sai rồi!" Những người trong phòng đều lên tiếng nhận sai.
Trân Nhị Lang trừng Tôn Ngũ Nương trách nàng ta tham lam không biết đủ.
Tôn Ngũ Nương tức giận véo hắn ta một cái, nàng ta là vì ai?
Trần Bảo Âm đứng ở gần nhất, nàng vuốt lưng Đỗ Kim Hoa, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Nương đừng giận, nương đừng giận."
Đỗ Kim Hoa nắm tay nàng, trong mắt ngấn nước: "Ca ca tẩu tẩu của con trong mắt chỉ có tiên."
Bà có thể không tức giận được sao? Còn trông mong những người này sẽ bảo vệ, thương yêu Bảo Nha.
Kết quả là, trong mắt họ chỉ nhìn thấy tiền!
Ai đã đưa tiền mua con la kia? Ai đã đưa tiền vốn cho việc buôn bán hàng ăn sau này? Còn có Kim Lai đi học, cả nhà càng ngày càng khấm khá, tất cả là nhờ ai? Cho Bảo Nha ba phần lại khiến bọn họ không hài lòng!
Sói mắt trắng!
Lũ ích kỷ!
Bà không muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫn rơi nước mắt.
Bà cúi đầu, lau nước mắt, tức giận đến mức không muốn nói lời nào.
"Nhị lang, nhà đệ thật quá phận!" Lúc này, Trần Đại Lang mở miệng nói.
Tiền Bích Hà nhìn Tôn Ngũ Nương, ánh mắt toát lên vẻ bất mãn sâu sắc: "Bảo Nha đối xử tệ với chúng ta sao? Ngũ Nương, thật sự là không nên như vậy!"
Tôn Ngũ Nương đỏ mặt, cãi lại: "Muội không nói không nên đưa cho Bảo Nha mài Muội cũng cảm thấy đưa là tốt, đưa là tốt!"
Nhưng không ai tin lời nàng ta.
Vừa rồi nàng ta còn hỏi phải đưa cho Bảo Nha bao nhiêu, rồi về sau Bảo Na kết hôn có đưa nữa không.
Bây giờ lại cảm thấy Đỗ Kim Hoa chỉ cho họ một phần là quá ít.
Đây là ý gì? Còn không phải nói Bảo Nha lấy ba phần là quá nhiều sao?.