Chuyện Giang Thư hạ nhân sai vặt của hai thiếu gia, đi một chuyến tới Trần gia thôn tặng bạc cho thiên kim giả, cuối cùng cũng truyền đến tai Hầu phu nhân.
"Có thật không?" Hầu phu nhân đang uống trà trong vườn, vẻ mặt lãnh đạm.
Hài tử ngốc đó, chắc sẽ rất hạnh phúc khi có người nhớ đến nàng.
Nông thôn nghèo khó, lúc nàng ra đi lại không mang theo gì nên cuộc sống sẽ không dễ dàng.
Với số bạc này, có thể sống thoải mái hơn một chút.
Mà khi nàng đến tuổi nói chuyện hôn nhân.
Có một trăm lượng bạc làm của hồi môn, có thể gả cho một gia đình tốt hơn.
Nghĩ đến đây, lại nghĩ tới chuyện bản thân bà từng thu xếp cho nàng bao nhiêu mối hôn sự, nàng lại gây ra bao nhiêu rắc rối.
Hau phu nhân không khỏi thắc mắc, nàng muốn lấy người như thế nào? Bà không thể hiểu được tâm tư của nàng.
Lúc này trong lòng có chút lo lắng.
Công tử giàu sang, nàng còn không vừa mắt.
Trở va nông thôn có thể có hạng người nào chứ?
"Lâm Lang tiểu thư tới" Giọng nha hoàn từ trong bức màn truyền đến.
Hầu phu nhân ngừng suy nghĩ, nhìn ra bên ngoài, thấy một khuôn mặt xinh đẹp ưu nhã, không khỏi nở nụ cười: "Lâm Lang đến rồi."
"Mẫu thân." Từ Lâm Lang di tới trước mặt bà hành lễ.
Bây giờ nàng ấy hành lễ đã có hình có dạng, không biết là do thừa hưởng huyết mạch hay vì thiên tư thông minh.
Người không biết chuyện nhìn thấy, căn bản không thể tưởng tượng được rằng nàng ấy lớn lên ở nông thôn.
Hầu phu nhân rất yên tâm, cũng có chút kiêu ngạo: "Mau đứng lên, không cần đa lễ."
"Vâng.
' Từ Lâm Lang vội vàng đáp lại, âm cuối có hơi cao giọng, mang theo mấy phần dịu dàng đáng yêu.
Ánh mắt nhìn Hầu phu nhân, có chút thân mật ỷ lại.
Hầu phu nhân có chút thất thân.
Không khỏi lại nghĩ đến hài tử ngốc nghếch kia, ánh mắt luôn ngay thẳng, mạnh mẽ, không biết cái gì gọi là thận trọng, ai nói gì cũng không nghe.
Lâm Lang rất tốt, không chỉ khiến người ta muốn gần gũi nàng ấy, lại còn không quá phận, biểu lộ ra là một thiên kim khuê các được giáo dưỡng rất tốt.
"Sao con lại tới đây?" Hầu phu nhân cười hỏi.
Từ Lâm Lang đi tới, tự nhiên xích lại gân bà, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo bà cắn cắn môi: "Mẫu thân.
.
… "Có chuyện gì lại khó nói như vậy?" Hầu phu nhân tò mò hỏi.
Từ Lâm Lang hơi cụp mắt xuống, vẻ mặt do dự, nhẹ giọng nói: "Con không dám nói."
"Có cái gì mà không dám nói?" Hầu phu nhân nắm lấy tay nàng ấy, suy nghĩ một chút, cầm ở trong tay bà: "Có chuyện gì cũng có thể nói, ta là mẫu thân của con, ta không thể thực hiện tâm nguyện của con sao?"
Lời này vừa nói ra, Từ Lâm Lang cúi đầu cắn môi: "Con sợ mẫu thân hiểu lầm."
Hiểu lầm sao? Hiểu lầm cái gì?
Hầu phu nhân nhíu mày, nói: "Con không nói, ta mới hiểu lầm con."
Từ Lâm Lang ngước mắt nhìn bà: "Mẫu thân, vậy con nói được không? Người không nên tức giận."
"Được, không tức giận." Hầu phu nhân ôn hòa nói.
Được bà ấy đảm bảo, Từ Lâm Lang cuối cùng cũng lên tiếng nói chỉ tiết: "Mấy ngày trước, con vô tình nghe nói ca ca đã gửi bạc cho ...!Trần gia thôn."
Lời vừa dứt, Hầu phu nhân khẽ giật mình.
Là chuyện này sao? Suy nghĩ xoay chuyển trong đầu nhưng vẫn giữ vẻ mặt không đổi, bà ấy hỏi nữ nhỉ: "Con muốn nói gì?"
"Con, con cũng muốn.
.
" Từ Lâm Lang vặn vẹo ngón tay, do dự một chút, có chút xấu hổ, lại có chút buồn bã: "Dưỡng phụ dưỡng mẫu đối xử với con rất tốt."
Lời nói của nàng ấy không rõ ràng, nhưng ý tứ thì rất rõ ràng.
Hầu phu nhân đương nhiên hiểu, nữ nhi bà ấy cũng muốn gửi tiền đến thôn Trần Gia để báo đáp ân đức của dưỡng phụ dưỡng mẫu.
Nhưng, tại sao nàng ấy lại sợ bị hiểu lâm? Bà ấy có thể hiểu lầm điều gì? Hầu phu nhân không khỏi suy nghĩ.
Hiểu lầm nàng ấy còn nhớ dưỡng phụ dưỡng mẫu sao?.