Đúng, hắn ta sớm phải biết Từ Tứ là một người cứng rắn.
Tào Huyền nhìn trên người nàng đang mặc gì, trên đầu đội cái gì, nhìn khuôn mặt gây đi nhiều của nàng, đột nhiên cảm thấy phiên muộn.
Nơi này thật không dễ chịu, hắn ta biết sống ở đây cũng không dễ dàng gì, khi hắn ta bị phụ thân ném vào quân doanh, mỗi ngày đều chịu cực khổ, cẩm y ngọc thực đều là cái rắm, mới đâu han không thể ở được cho dù là một khắc.
Khỏi phải nói là khó khăn như thế nào.
Hắn chịu còn không nổi, huống gì Từ Tứ chỉ là một nữ nhân, làm sao chịu được?
Nàng gầy đi rồi.
Khuôn mặt nàng trước kia tròn tròn bầu bĩnh, nhìn thôi đã muốn véo một cái.
Bây giờ lại gầy đến mức không thể véo được.
"Thôi được, coi như ta cầu xin ngươi." Hắn ta cổ họng khàn khàn, khó khăn nói ra: "Từ Tư, đi theo ta đi"
Hắn ta nói như vậy, nàng dù sao cũng nên cảm thấy có mặt mũi, sẽ không khó chịu chứ?
Đôi mắt của người thiếu niên trẻ tối tăm, đầy vẻ nghiêm túc và có gì đó khó nhìn ra được.
Trân Bảo Âm nhìn hắn ta một lúc, dời ánh mắt, quay đầu nhìn về dòng sông phía trước.
Lúc này không có gió, mặt sông rất bình lặng không một gợn sóng: "Tào Huyền." Nàng nói: "Ta không còn là Từ Tứ nữa."
Nàng là Trần Bảo Âm, nữ nhi của một nông hộ.
Nàng không phải Từ Tứ, không mang họ Từ, cũng không phải thiên kim Hầu phủ, không có thân phận cao quý và cuộc sống tươi sáng.
"Hơn nữa, ta cũng không chịu thiệt thòi.
' Nàng quay đầu nghiêm túc nhìn lại hắn ta: "Tôi là Trân Bảo Âm, nên ta sống ở đây.
Mười lăm năm trước là một sai lầm, nhưng ta không phải chịu thiệt thòi."
"Nếu có người phải chịu thiệt thòi thì đó là vị tiểu thư kia." Nàng nói.
Từ Lâm Lang mới là người phải chịu thiệt thòi.
Một thiên kim Hầu phủ đường đường chính chính, lẽ ra phải sống một cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, kẻ hau người hạ.
Nhưng vì toan tính của những hạ nhân, lại bị đánh tráo với nữ nhi của một nông hộ, phải sống ở nông thôn nghèo khổ trong mười lăm năm.
Từ Lâm Lang thua thiệt rất nhiều, so ra mà nói i, Trần Bảo Âm mới là người chiếm lợi ích.
Nàng nhận được sự giáo dưỡng không thuộc về mình, mở ra một tâm nhìn không thuộc về một thôn nữ chứ đừng nói đến còn được hưởng thụ một cuộc sống xa hoa lãng phí.
Tuy nhiên, Trân Bảo Âm không cảm thấy mình mắc nợ Từ Lâm Lang.
Vì chuyện này, từ đầu đến cuối không liên quan gì đến nàng, cũng không liên quan gì đến Trần gia.
Chính Tôn ma ma có oán hận với Hầu phu nhân, cố ý thay đánh tráo nữ nhi của bà ấy, mười lăm năm sau lại cố ý lôi chuyện này ra ánh sáng.
Trần Bảo Âm cũng suýt chết.
Nếu không phải Hầu phu nhân mềm lòng, nàng đã bị đánh c.h.ế.t cùng với Tôn ma ma.
"Từ Tư...!Bảo Âm." Tào Huyễn lần đầu tiên đọc ra tên của nàng, cong ngón tay: "Vừa rồi, ta chỉ là trêu chọc ngươi thôi."
Trần Bảo Âm không tức giận cũng không hài lòng, ngước mắt lên lặng lẽ nhìn hắn ta.
Tào Huyễn không phải là kẻ thù của nàng.
Nhiều năm như vậy, tuy rằng hai người không hợp nhau, nhưng cũng chỉ là không hợp nhau mà thôi.
Thực tế là, cả hai không có thù hẳn gì cả.
Mà sau khi trải qua biến cố này, nàng càng phân biệt rõ ràng hơn ai là người tốt với mình, ai là người không liên quan.
"Ta sẽ không để ngươi làm nha hoàn." Tào Huyễn nghiêm túc nói: "Ta sẽ an bài cho ngươi một thân phận khác, để ngươi không cần lo lắng cơm ăn áo mặc."
Hắn ta luôn mơ ước bắt nàng về làm người nha hoàn, nhưng đó chỉ là một câu nói đùa mà thôi.
Chỉ trêu chọc nàng thôi, chưa hắn ta sẽ không để nàng làm nha hoàn bên cạnh mình.
Làm sao nàng có thể làm một việc như vậy được?
Hắn ta sẽ an bài người mà hắn tin tưởng nhận nàng làm nghĩa nữ, để nàng tiếp tục làm tiểu thư không lo cơm ăn áo mặc.
Tào Huyễn không thể chịu được việc nàng làm một thôn nữ ở nông thôn, mặc quần áo rách rưới, ăn uống thì thiếu thốn..