"Đại nương, giữa thanh thiên bạch nhật, hẳn không làm loạn đâu." Cố Đình Nguyên lớn tiếng nói.
Đỗ Kim Hoa hoàn hồn, nhìn thư sinh gầy gò, nhớ tới hành động ngăn cản Tào Huyền vừa rồi, gật đầu với hắn: "Ừ"
Bà nghĩ thầm không phải cứ vẻ ngoài yếu đuối đã là vô dụng đâu.
"Trần tiểu thư, tiểu sinh vừa rồi quá đường đột." Cố Đình Nguyên chap tay xin lỗi vì vừa rồi đã gọi nàng bằng tên.
Trần Bảo Âm liếc hẳn một cái, gật đầu: "Vâng."
Nàng không có cảm tình gì với Cố Đình Viễn.
Không phải nói hắn không tốt, thật ra hẳn cũng không có gì xấu cả, nếu thật sự là họ hàng xa, vậy thì sẽ tốt hơn.
Chưa cần nói tới chuyện hẳn tới cầu thân, hẳn khiến Đỗ Kim Hoa động lòng muốn gả nàng, chỉ riêng điều này thôi đã nàng không thể có hảo cảm với hãn.
"Cậu ta tới mang đồ tặng cho con." Đỗ Kim Hoa nói: "Tặng cho con một bao điểm tâm, một bao mơ chua với đường phèn."
Không thân không quen lại đi tặng đồ cho nàng làm gì? Trần Bảo Âm ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng không chút hơi ấm, sau đó lại cúi đầu xuống, không nói gì.
Đỗ Kim Hoa đã nhận lấy đồ rồi, nếu lúc này nàng nói không lấy, chính là cãi lại mẫu thân.
Nàng vừa mới giáo huấn Tôn Ngũ Nương cách đây không lâu không được cãi lời mẫu thân, muốn nói gì thì nói ở chỗ riêng tư, bản thân đương nhiên không thể vi phạm điều cấm.
"Tiểu Cố, thời gian không còn sớm, đại nương không giữ ngươi nữa." Thấy nữ nhi không nói lời nào, Đỗ Kim Hoa bắt đầu đuổi người.
Không có gì để nói.
Họ vẫn chưa đính hôn, chỉ mới là Cố Đình Viễn đến cầu hôn thôi.
Có thể nói chuyện gì? Chờ sau khi đính hôn mới có thể nói chuyện hai ba câu.
"Vâng." Cố Đình Nguyên cúi đầu:'Đại nương, Trần tiểu thư, tiểu sinh cáo lui."
Nói xong, hắn thành thật vác rương sách trên lưng cất bước rời đi.
Được nhìn thấy Bảo Âm rồi! Còn được nói chuyện với nàng! Từng ấy thôi là đủ để Cố Đình Viên hạnh phúc trong vài ngày.
Đối với thái độ lãnh đạm của nàng, Cố Đình Viễn không hề buồn.
Bảo Âm tính tình chính là như vậy, nàng ghét kết hôn, cả đời chỉ muốn làm cái áo bông nhỏ của nhạc mẫu, nàng nhìn hắn mà sắc mặt không tốt, đó là chuyện quá bình thường rồi!
Cô ấy vừa dễ dàng bị lấy lòng vừa không dễ dàng bị lấy lòng.
Dễ dàng lấy lòng là vì nàng rất hiếu kỳ, chỉ cân một cái gì đó mới mẻ là có thể khiến nàng vui vẻ.
Không dễ lấy lòng, là vì chỉ cần nói chuyện kết hôn, nàng liền thay đổi sắc mặt ngay, nụ cười tươi tắn như hoa sẽ lập tức trở nên thù địch và đề phòng, giống như một bông hồng có gai.
Chuyện này không có gì là không tốt cả.
Nàng không dễ dàng rung động với hắn, cũng sẽ không dễ dàng rung động với người khác.
Hồi tưởng lại kiếp trước của bọn họ, từng chút từng chút một, Cố Đình Viễn trên đường rất vui vẻ, vừa đi vừa chạy về trấn.
Sau khi hắn rời đi, Đỗ Kim Hoa cùng nữ nhi trở về phòng, chợt nghĩ ra điều gì đó, bà lẩm bẩm: "Quên hỏi hắn có muốn uống nước không."
Dù sao hắn cũng giúp bà nói chuyện, Đỗ Kim Hoa không phải là người không biết ơn người khác.
"Chắc là không khát." Trần Bảo Âm nói: "Nếu khát, hắn đã hỏi xin rồi." Cũng không phải là kẻ ngốc.
Đỗ Kim Hoa gật đầu: "Đúng."
Không đề cập tới hắn nữa.
"Để nương nấu cho con mấy món ngon!" Bà hào hứng cầm lấy ba quả táo đỏ, một quả lê mùa thu đại tẩu đưa cho, đếm thêm mấy viên đường phèn, chuẩn bị nấu một bát canh ngọt cho nữ nhi.
Trần Bảo Âm nhìn thấy nói: "Nương, nấu nhiều chút cho cả nhà cùng ăn."
"Ai cùng ăn?" Đỗ Kim Hoa nói thẳng: "Con cũng không nhìn xem bọn ho xứng ăn khong.
…
Những lời này khiến Trần Bảo Âm bất lực.
Bà thiên vị quá rõ ràng, ngọt tới phát sầu.
Đôi mắt nàng cong lên, khóe miệng nhếch lên, cúi người nói: "Nương và con đương nhiên sẽ cùng nhau ăn rồi! Chỉ là bây giờ chúng ta không thiếu bạc, thỉnh thoảng có thể để phụ thân, ca ca, tẩu tử nếm thử một vài hương vị ngọt ngào.".