"Nhớ kỹ chưa?" Nói xong một hồi, miệng Đỗ Kim Hoa đều khô lại, nhìn khuê nữ trầm mặc không hé răng, nhẹ nhàng đánh nàng một cái.
Trân Bảo Âm nâng mắt nhìn bà, ánh mắt rất thành thật: "Nương, con không nhớ được."
Quá nhiều.
Nàng căn bản không làm được.
Đô Kim Hoa trầm mặc, và cũng cảm thấy mình yêu cầu quá nhiều, thậm chí và cũng chưa gặp ai chân chính làm được những thứ này.
Nhưng, Bảo Nha Nhi của bà tốt như vậy, nên được mọi người thích.
Mà nếu muốn tất cả mọi người thích, không tránh khỏi lại tốt hơn mới đúng.
"Bảo Nha Nhi, đừng trách nương yêu cầu nhiều." Miệng lưỡi bà khô khốc: 'Làm được càng nhiều, có được càng nhiều."
Muốn lâu đài hòa thuận, đứng vững chân ở nhà chồng, được công công bà bà thích, nam nhân yêu thương sủng ái, bọn nhỏ kính yêu, hạnh phúc an ổn đến tóc trằng xoá, bà chỉ yêu cầu làm được những việc đó.
"Nương." Ánh mắt Trần Bảo Âm ôn nhu nhìn bà: "Con không có lòng tham." Nắm lấy tay Đö Kim Hoa: "Con không cần được nhiều như vậy."
Nàng ngay cả nam nhân đều không nghĩ muốn.
Cần gì phải hiên huệ, hiếu lý lẽ, rộng lượng, ôn nhu?
Đỗ Kim Hoa không biết ý nghĩ trong lòng nàng, giật mình, nói: "Cũng đúng." Là bà có lòng tham, Bảo Nha Nhi không cần làm nhiều như vậy.
Nếu người cuối cùng bà chọn được là Cố Đình Viễn, vậy càng không cần miễn cưỡng mình, đến lúc đó ngay cả công công bà bà nàng đều không có.
Mà nhìn Cố Đình Viễn là tính tình săn sóc, cũng không cần nàng miễn cưỡng mình làm rất nhiều chuyện mới có thể gia đình hòa thuận, cho đến tóc trắng xoá.
Nghĩ như vậy, phân lượng Cố Đình Viễn ở trong lòng Đỗ Kim Hoa càng nặng thêm hai phần.
*
Cố Đình Viễn về đến nhà.
"A Viễn, đệ sao vậy?" Thấy bộ dáng hắn thất hồn lạc phách, Cố Thư Dung lập tức kinh hãi, vội vàng đi lên, nhận rương đựng sách của hắn, dìu hắn vào nhà ngôi.
Thời tiết lạnh lẽo, cánh tay Cố Đình Viễn đều bị đông lạnh, hàn khí xuyên qua kẹp áo bông truyền ra tới, Cố Thư Dung vội vàng rót nước cho hắn: "Không phải đi Trần gia thôn sao? Sao biến thành dáng vẻ này? Xảy ra chuyện gì?"
Cố Đình Viễn há mồm, không biết mở miệng như thế nào.
Cầm chén, đầu ngón tay lạnh băng bị nóng đến giật mình, hắn cầm càng chặt hơn, cúi đầu uống một hớp.
"Trần tiểu thư nhận tay ống của đệ chưa? Hay là tịch thu? Nói gì lời không?" Cố Thư Dung suy đoán.
Cố Đình Viễn không biết nên nói với tỷ tỷ như thế nào.
Lòng hắn tràn đầy áy náy, kiếp trước không thể chăm sóc tốt cho Bảo Âm, khiến về sau nàng tức giận rất nhiều, thế cho nên hối hận gả cho hắn.
Một đời này nếu không làm quan, thật sự cũng không phải không thể.
Hắn có thể mở môn quán, tuyển nhận học sinh, có thể viết chữ bán tranh, kiếm tiền nuôi gia đình.
Nhưng, hắn từng đồng ý với tỷ tỷ, muốn trở nên nổi bật, khiến nàng trải qua cuộc sống tốt hơn.
"Sao? Có lời gì không thể nói với tỷ?" Cố Thư Dung hiểu hắn rất nhiều, giờ phút này thấy đệ đệ như vậy, lập tức nói: "Phụ mẫu ta qua đời sớm.
Trưởng tỷ như mẹ, đệ có chuyện gì khó xử, cứ việc nói với ta.
Một người kế ngắn, hai người kế dài, tỷ và đệ cùng nhau nghĩ biện pháp!"
Thấy Cố Đình Viễn vẫn không mở miệng, nàng xụ mặt nói: "Như thế nào? Chẳng lẽ Trần tiểu thư chê ta không gả chồng, không muốn đồng ý cửa thân này?"
"Không phải! Tỷ tỷ, không cần hiểu lầm!" Cố Đình Viễn không thể không mở miệng biện giải.
Cố Thư Dung đương nhiên biết, bởi vì có một lần cầu hôn, đó là nàng và bà mối Trần cùng đi.
Nàng gặp qua Đỗ Kim Hoa, gặp qua hai con dâu Trân gia, còn cọ xát tới Trần Bảo Am cho bọn nhỏ lên lớp xong ra, từ xa nhìn nhau một cái.
Quả nhiên cô nương kia là người tri thư đạt lý, nhìn đã biết, rất là ôn nhu tính tốt.
Cô nương như vậy sẽ không ghét bỏ nàng.
Cố Thư Dung nói như vậy, chủ yếu là vì để đệ đệ mở miệng.
"Vậy đệ nói, rốt cuộc chuyện ra sao?" Cố Thư Dung nói.
Trong lòng Cố Đình Viễn đầy bối rối.
Hắn từng cô phụ Bảo Âm một đời, một đời này hắn....