Vừa rồi Triệu lão thái thái lòng thật sự có chút xúc động, khuê nữ tốt như vậy, ai không muốn cơ chứ? Nghe thấy Đỗ Kim Hoa nói câu này, bà ta há miệng muốn oãi lại.
"Được rồi, không được ầm ï, nghe ta nói." Trần Bảo Âm gõ gõ cái bàn.
Nàng lùi lại, nhưng mà Triệu lão thái thái cũng không có cách nào, chỉ có thể trâm mặt ngừng nói, nghe nàng nói tiếp.
"Triệu lão thái thái, đợi sau khi ngài trở vê, nằm trên giường giả bệnh đi." Trong phòng đều là âm thanh thanh thúy của nữ hài: "Sau đó bảo người gọi Triệu công tử về chăm sóc.
Triệu công tử hỏi, ngài hãy nói ngài quen một nữ hài nhi, xinh đẹp thông minh có tri thức hiểu lễ nghĩa ôn nhu hiếu thuận chỗ nào cũng tốt, ngươi muốn nhận làm con gái nuôi, nhưng nữ hài nhi không đồng ý, bảo hẳn lấy lòng ta."
Triệu lão thái thái nghe thấy có chút choáng váng.
Nhi tử bà lấy lòng nàng? Nàng nghĩ hay lắm nha!
Không, đây không phải quan trọng nhất, Triệu lão thái thái nghi hoặc hỏi: "Văn Khúc nhà ta, ngươi cũng biết hẳn ta có tính tình gì.
Ngươi, có phải ngươi muốn lừa hắn xong đánh gãy tay của hắn?" Triệu Văn Khúc là tên háo sắc đó! Nhìn thấy cô nương xinh đẹp, sao lại bỏ qua? Yêu tinh này vừa ác vừa độc, có phải muốn lừa Triệu Văn Khúc qua đây? Đánh gãy tay không, như vậy sẽ không đi đánh cược được rồi!
"Trong khế thư chúng ta viết xong, không thể động đến một sợi lông của hắn!" Triệu lão thái thái nhấn mạnh.
Trần Bảo Âm gật đầu: "Ta nhớ rõ."
Đợi đến khi Triệu lão thái thái ngồi xe ngựa rời đi, biểu tình trên mặt đã không còn là một lời có thể miêu tả rõ ràng.
Hoảng hốt, hâm mộ, kính sợ, hy vọng và những cảm xúc khác, thoáng qua trên khuôn mặt của bà.
Lão phó không cam lòng: "Quá lợi cho Trần Bảo Nha nhi"
Cứ như vậy hứa cho nàng một trăm mẫu đất? Đây chính là một trăm mẫu ruộng tốt nối liền thành mảnh! Con bé đó đã làm gì? Để Triệu Văn Khúc phải lấy lòng nàng!
Đây vốn không giống như họ nghĩ.
Ban đầu bọn họ nghĩ, trả giá cao như vậy, thế nào cũng phải để cho tiểu nữ oa dụ dỗ, khuyên nhủ, vắt hết óc nghĩ đủ phương pháp để Triệu Văn Khúc không đi đánh cược nữa —— về phần háo sắc, lại không quan trọng như vậy.
Thế nhưng, tiểu nữ oa kia lại nói để cho Triệu Văn Khúc đến lấy lòng nàng! Còn để cho lão thái thái phái người nhìn, chỉ có thể lấy lòng, không thể cứng rắn! Tại sao?
"Ngài không cho hắn đến lấy lòng ta, vậy để cho hắn đi làm gì?" Bộ dáng nói chuyện của tiểu nữ oa hiện lên trước mắt, lông mày thanh tú nhẹ nhàng nhướng lên, giống như bọn họ đang quấy rầy,Muốn hắn không đi đánh cược, đương nhiên phải tìm cho hắn một chuyện khác làm""
Đúng vậy! Tại sao họ không nghĩ tới chứ? Nhưng, họ có thực sự không nghĩ tới? Nhiều năm như vậy, từ năm Triệu Văn Khúc mười sáu tuổi xảy ra chuyện, lão thái gia còn chưa qua đời đã nghĩ ra bao nhiêu cách, lão thái thái lại dùng bao nhiêu thủ đoạn, có tác dụng sao?
Chỉ là, làm gì cũng được sao phải đi lấy lòng nàng?
"Ta được thuê ở Triệu gia, đương nhiên trợ giúp Triệu công tử cai cờ bạc.
Ngài phải phối hợp với ta mới được, không thể nói đứng ở một bên xem náo nhiệt."Tiểu nữ oa kia còn nói,'Dù sao cũng không cần ngài tiêu thêm bạc, có phải hay không?"
Một câu nói khiến Triệu lão thái thái không cam lòng cũng không có chỗ nói.
Đó còn không phải là? Nàng vì khiến Triệu Văn Khúc bỏ cờ bạc! Chỉ cần có thể bỏ được những thứ khác đều là vặt vãnh không đáng nhắc tới.
Khi xe ngựa đi đến cửa thôn, đi qua những nơi đông đúc, trong xe ngựa bà thở dài, nói: "Tiểu thư Trân gia là một cô nương tốt.
Đáng tiếc, con ta không xứng!" Giọng điệu vô cùng tiếc nuối của bà, một nửa là vì yêu cầu của Trần Bảo Âm, một nửa là từ nội tâm: "Con bà không xứng!"
Trai gái già trẻ đang tán gẫu phơi nắng dưới bóng cây liễu lớn trước cửa thôn, nghe được câu này ánh mắt bất ngờ mở to, dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe..