Chuyện Trân gia co nương bị Hầu phủ ôm nhầm lại đưa về kể ra lại nói cô nương kia lớn lên tốt, tâm địa tốt, thông tuệ, tri thư đạt lý vân vân, cuối cùng thở dài nói: "Nương vốn la vì ngươi cầu thân nàng mới đi Trần gia thôn.
Chỉ tiếc, ngươi không xứng với nàng."
Triệu lão thái thái lắc đầu, biểu tình rất tiếc nuối.
Trong mắt Triệu Văn Khúc cảm giác mới mẻ càng nông đậm: "Ta không xửng?"
Đây là chiêu của ai cho lão thái thái? Thật thú vị.
"Được rồi, vậy ta đi thuyết phục." Triệu Văn Khúc thuận miệng nói.
Nếu lão thái thái bận tâm như vậy, hắn liên đi gặp một lần.
Trở vê liên nói với lão thái thái han không xứng, chỉ có thể để cho nàng làm nghĩa nữ cho chúng †a.
Đến lúc đó, lão thái thái chỉ sợ rất kinh ngạc? Sẽ rất nuối tiếc? Nghĩ đến đã thấy thú vị.
"Ngươi đáp ứng?' Triệu lão thái thái nhìn hắn hỏi.
"Đáp ứng" Triệu Văn Khúc gật gật đầu.
Nếu hắn đã đồng ÿ, Triệu lão thái thái không giả bệnh nữa, đem khăn tay trên trán bó ra, vui mừng ngồi dậy, hô: "Người đâu, đến phòng sổ sách lấy tiên cho đại thiếu gia!"
"Chi tiền? Đưa cho ta?" Triệu Văn Khúc kinh ngac hoi.
Triệu lão thái thái lúc này mới cười nói: "Không phải cho ngươi, là cho...!Bảo Nha Nhi."Diễn thì diễn đến hết, mặc dù không tình nguyện nhưng Triệu lão thái thái vẫn kêu thân thiết như vậy,Bảo Nha Nhi đang dạy học, những đứa nhỏ kia rất nghèo, mỗi người đều không mua nổi bút mực giấy mực."
"Nhà chúng ta không thiếu tiền, ngươi đi, mua ba mươi bộ đưa cho Bảo Nha Nhi." Trên mặt Triệu lão thái thái lộ ra vẻ mặt mộng tưởng: "Bảo Nha Nhi của ta, không thể dạy dỗ nghèo nàn như vậy."
Triệu Văn Khúc nghe xong sắc mặt kỳ quái không thôi, nương hắn đây là trúng tà?
Làm mẫu tử gần ba mươi năm, Triệu Văn Khúc vẫn có chút hiểu biết mẫu thân.
Lão thái thái không phải là kẻ ngốc, càng không có khả năng lấy bạc làm chuyện ngu ngốc.
Trúng tà? Không chắc.
Diễn một vở kịch? Có lẽ.
Lần này vì để cho hắn cải tà quy chính lão thái thái đã bỏ nhiều vốn liếng rồi, khóe miệng Triệu Văn Khúc gợi lên châm chọc, đáp: "Được, ta sẽ làm như vậy."
"Đúng rồi, để cho phòng sổ sách chi thêm một ít ngân lượng." Hắn không đau lòng nói "Nếu nương đã coi trọng muốn nhận nghĩa nữ vậy chúng ta không thể nhỏ mọn, mua ba mươi bộ bút mực thượng đẳng tặng cho nàng!"
Những năm đầu Triệu Văn Khúc cũng đọc sách.
Nhìn vào tên cũng biết các vị gia chủ đời trước đặt vào hắn rất nhiều kỳ vọng.
Hắn biết rõ giá cả của bút mực nếu là mua hàng thượng đẳng thì mấy chục lượng bạc một bộ cũng có.
"Văn Khúc!" Triệu lão thái thái sợ tới mức run rẩy kinh hãi kêu lên: "Không cần mua tốt như vậy!"
Triệu Văn Khúc khóe miệng trêu chọc, nói: "Thế nào? Nương không phải muốn nhận người ta làm nghĩa nữ sao? Sao lại luyến tiếc chút bạc này?"
Triệu lão thái thái tức giận cả người run rẩy, cái đồ của nợ này, bạc nhà mình sao lại không đau lòng? Bà miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: "Nương sợ nàng không nhận.
Không có công không nhận lộc, con mang theo thứ quý giá như vậy đi, nương lo lắng đứa nhỏ kia suy nghĩ nhiều."
Ngược lại có lý.
Triệu Văn Khúc gật gật đầu: "Vậy thì như vậy đi.
Nương còn có phân phó nào khác không?"
"Không còn nữa.
Ngươi đi đi." Triệu lão thái thái khoát tay với hắn.
Nhìn hắn quay người rời đi, bà không thể không nói: "Ngươi không được vô lễ, tôn trọng người ta một chút!"
Tiểu nữ oa kia tâm vừa ác vừa độc, Triệu lão thái thái lo lắng nếu xảy ra chuyện gì, không thể không cưới nàng trở về.
Trước kia Triệu lão thái thái còn ôm chút tâm tư, hiện giờ một chút cũng không có.
Bà thật sợ Triệu Văn Khúc c.h.ế.t ở phía trước.
"Biết rồi." Triệu Văn Khúc đáp, trong mắt thoáng qua xem thường..