Trần Bảo Âm trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ai với ngươi là chúng ta? Còn chiếm tiện nghỉ ta lần nữa, cẩn thận ta đánh ngươi!" Vừa nói nàng vừa vung tay uy hiếp.
Lại thấy ánh mắt Cố Đình Viễn sáng ngời giống như nhìn thấy bảo bối gì đó, liên tục gật đầu: "Đúng, đúng, đa tạ tiểu thư dạy dỗ."
Nàng đã thể hiện tính khí thực sự trước mặt hắn! Xem ra nàng quả nhiên có hảo cảm với hắn! Tỷ tỷ nói đúng, Cố Đình Viễn trong lòng say mê, vui sướng khó có thể nói thành lời.
Nhìn hắn như vậy, Trần Bảo Âm buồn bực chỉ cảm thấy quái dị.
Nàng biểu hiện hung ác như thế sao hắn không có biểu cảm kinh hãi, lộ ra vẻ mặt "Ngươi lại là người thô bỉ như vậy?"
Thu tay về, nàng thu lại vẻ mặt thản nhiên nói: "Ngươi như này, nếu là bản tính thật sự là vậy thì thôi.
Nếu là giả vờ thì thật đáng sợ."
Có thể nhịn được như vậy giả bộ được như vậy, lòng dạ sâu không lường được quá khiến người ta Sợ hãi.
Cố Đình Viễn sửng sốt nhìn vẻ mặt đề phòng của nàng, trong lòng dâng lên một tia khổ sở.
Nàng trước kia sẽ không sợ hắn, đừng nói trước khi hắn làm quan cho dù là sau khi hắn làm quan, nàng cũng dám đè hắn đánh một trận, mắng hắn, ra lệnh cho hắn, giáo huấn hắn.
Nàng chưa bao giờ sợ hắn, bởi vì nàng là một mặt trời, nàng chưa từng có phiền muộn mà vui vẻ sống từng ngày, không cần lo lắng hết thay 一一 nàng thường nói một câu cùng lắm thì ta về nông thôn mẹ ta sẽ nuôi ta.
Nhạc mẫu là người không sợ trời không sợ đất, như một mặt trời lăn lộn sống trên đời.
Cho dù mẹ vợ chỉ là một lão thái thái nông thôn chăm chỉ phấn đấu, ai cũng đấu không bằng.
Nhưng bây giờ, khuôn mặt của nàng lạnh như băng, trong lòng sợ hãi.
Bỗng nhiên rất buồn, cũng rất phẫn nộ, Hầu phủ không có nuôi nàng tốt!
"Ta, Cố Đình Viễn cân nhắc"Ta cũng không phải đối đãi với tất cả mọi người đều như vậy.
' Giống như nhiều người, hắn cũng sẽ thiên vị." Nếu ta cảm thấy là người của ta, mới sẽ như vậy."
Ai là người của hắn? Trần Bảo Âm tức giận nhưng không tranh chấp với hắn mà ôm lấy cánh tay nói: "Loại người như ngươi mới đáng sợ nhất.
Khi ta là người của ngươi ngươi đối xử tốt với ta.
Nếu là ngày nào đó ngươi không coi ta là người của mình nữa ta chẳng phải rất thảm sao?"
Loại người này nàng gặp nhiều.
Cho dù là hai vị ca ca thân cận kính trọng của nàng, cũng thường xuyên làm việc này.
Thích vị di nương nào thì nuông chiều, ngay cả mặt mũi tẩu tẩu cũng không cho, giả điếc giả câm.
Ngày nào đó không thích, chậc.
"Ta không dám" Cố Đình Viễn lộ ra một nụ cười chân thành'Cháu nàng đọc sách, sau này sẽ thi khoa cử làm quan.
Tộc nhân của ngươi cũng đang đọc sách, về sau cũng sẽ thi khoa cử làm quan.
Họ là chỗ dựa của nàng, ta không dám đối xử không tốt với nàng."
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Trần Bảo Âm.
Nàng nghĩ tới chuyện Cố Đình Viễn sẽ biện minh như thế nào, chẳng hạn như chửi thề, nói "Ta nhất định sẽ không làm như vậy" hoặc là nói một cách không mạch lạc "Ta nhất định sẽ làm gì đó với ngươi."
Nếu hắn dám làm như vậy, nàng nhất định sẽ khit mũi coi thường, nói không chừng còn tặng cho hắn một cái ánh mắt cực kỳ khinh thường.
Thứ mà nàng khinh thường nhất chính là lời thề, lời thê càng động lòng thì càng khinh thường, làm gì có oan gia nào biến từ tâm ý không tương thông thành một đôi tình ý miên man chứ?
Cuối cùng vô tâm vẫn chỉ là vô tâm mà thôi, thậm chí là không cần đến mấy năm, bởi vì ngay cả các di nương cũng đều nhận được một câu hứa hẹn như nhau "lão gia, người từng nói sẽ vĩnh viễn đối tốt với ta mà", nhưng sau đó thì sao? Còn không phải vừa nói ra một câu này, sau đó là bị người ta bịt miệng lôi ra ngoài sao?
Trần Bảo Âm cảm thấy lời thề là thứ nhàm chán nhất trên đời..