Trần Đại Lang im lặng một lúc, rồi nói: "Thỏ không thú vị, ngày khác cha sẽ mang cho con một con ch.ó con về nuôi."
"Thật sao?" Lan Lan hỏi: "Ta không thể nuôi nó sao?"
Trân Đại Lang suy tư một lát, sau đó nói: "Con thỏ chơi không vui, hôm nào cha cho mang một con cún con về cho con nuôi nhé."
"Thật sao?" Lan Lan vui vẻ kinh ngạc hỏi: "Con có thể nuôi cún con sao?"
Trong nhà hiện tại không thể so với lúc trước, nuôi chó giữ sân sau nhà thật ra cũng không tồi, Trần Đại Lang nghĩ như vậy, gật đầu: "Có thể."
"oa Lan Lan vui mừng nhảy dựng lên.
Kim Lai nuốt nước miếng nói: "Đại bá, tối nay chúng ta ăn thịt thỏ hâm nhé?"
"Ừ" Trần Đại Lang xoa đầu Kim Lai, không nhịn được cười thành tiếng: "Để đại nương của làm thỏ hâm cho con."
"Ồ ồ ồ!"' Kim Lai hưng phấn chạy ra ngoài, gọi Tiền Bích Hà đi tới: "Đại nương ơi! Đại bá bắt được con thỏ!"
Đương nhiên Tiền Bích Hà đã nghe thấy, bất giác nở nụ cười trên khuôn mặt.
Vài ngày trước, trượng phu muốn b.ắ.n con thỏ, cuối cùng đã làm được rồi.
Lan Lan bê ra một cốc nước: "Cha, uống nước đi."
Nàng chu đáo, Trần Đại Lang rất hạnh phúc.
Uống nước xong, hắn ta móc ra một quả dại từ trong ngực, nhỏ giọng nói: "Tự cầm lấy ăn đi, đừng để người khác nhìn thấy."
Mùa đông rồi mà vẫn có quả dại? Lan Lan kinh ngạc, hai tay bắt lấy, tim đập thình thịch, nàng gật đầu thật mạnh: "Vâng.
Con cảm ơn chai"
"Có gì đâu, đọc sách rồi cho nên khách sáo quá." Trần Đại Lang cười nói, nhẹ nhàng sờ đầu con gái: "Đi chơi đi."
Hắn ta bế con thỏ béo đi đến cửa bếp, dỡ củi rồi với lấy lưỡi liềm g.i.ế.c con thỏ.
"Đáng tiếc chúng ta không biết lột da." Tiền Bích Hà đi từ phòng bếp ra, đưa cho hắn một chậu nước ấm: "Nếu không tấm da thỏ này có thể làm khăn quàng cổ cho Lan Lan."
Lan Lan siêng năng, từ nhỏ đã phụ giúp gia đình, hàng năm chịu lạnh tay.
Năm nay đi theo Bảo Nha Nhi đọc sách để ý thấy nàng vẫn bị lạnh cóng.
Tiền Bích Hà cảm thấy hơi đau lòng thở dài.
"Hay là vào lần tới khi gặp Cố huynh đệ hỏi hắn xem?" Trần Đại Lang nói.
"Không cần." Tiền Bích Hà lắc đầu: "Ta sẽ lấy vải bông làm cho nàng một cái."
Trần Đại Lang đã mệt mỏi cả ngày, sau khi lột thịt thỏ chặt thành từng miếng, hắn ta rửa tay vào nhà nghỉ ngơi.
Lan Lan lặng lẽ đi vào bếp, không thấy ai khác, nàng bước đến gần Tiền Bích Hà thì thâm: "Nương, cha đưa cho con."
"Cái gì?" Tiền Bích Hà cúi đầu, thấy bé con dùng bàn tay lạnh lo đỏ ửng đưa lên một quả dại, nhướng mày: "Được, con ăn đi."
Lan Lan lắc đầu nói: "Me, chúng ta cùng nhau ăn đi."
Tiền Bích Hà ngay lập tức mềm lòng.
Kể từ khi uống thuốc, cuộc sống trở nên đầy hy vọng, nàng ấy không muốn có lỗi với con gái.
Nhìn bà bà yêu khuê nữ đến nhường nào? Khuê nữ hiếu thảo như thế nào? Tiên Bích Hà tự hào, khuê nữ của nàng cũng rất hiếu thảo.
Cắn một miếng, nói: 'Nương ăn rồi, con ăn đi."
Lan Lan híp mắt vui vẻ chạy ra ngoài.
Bây giờ nàng ấy có quần áo mới và giày bông mới, sạch sẽ vừa vặn, khi chạy có trông bóng dáng hoạt bát đó thật rất dễ thương.
Tiền Bích Hà nhìn, hốc mắt nàng hơi chua, cúi đầu xoa xoa.
Vài năm trước, nàng không dễ chịu, khiến đứa nhỏ phải chịu ấm ức.
Nếu không có Bảo Nha Nhi, khuê nữ của nàng bây giờ vẫn ấm ức đó.
Cơm tối là món thỏ hầm ngon tuyệt.
Mấy cân thỏ béo đã bỏ đi lông, nội tạng cũng còn nhiều thịt.
Kỹ năng nấu ăn của Tiền Bích Hà rất tốt, thịt thỏ mềm tươi, gia đình rất hài lòng với món ăn này.
"Đại bá, ngày mai có đi bắt thỏ không?" Kim Lai lau mieng hoi.
Han chua an du, cam thay rang van có thể ăn thêm vài miếng thịt nữa.
Trần Đại Lang cười: "Không phải ngày nào cũng bắt được thỏ."
"Ồ" Kim Lai có chút thất vọng nói..