"Đi đi" Đỗ Kim Hoa nỏi: "Đảnh xe cho vững, đừng khiến người ta tức điên."
"Dĩ nhiên là không." Trân Nhị Lang phủ nhận: "Con đánh xe chắc chắn vững."
Nói xong, hắn vui vẻ lên xe di về hướng thị trấn.
Tại Lê Hoa trấn.
Cố Đình Viên và Cố Thư Dung vừa ra khỏi nơi ở của Vương Trạch, nàng ấy đã thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Làm sao vậy? Tỷ tỷ không muốn chuyển đi sao?" Cố Đình Viên nhận thấy nên hỏi.
Cố Thư Dung läc đầu nói: "Chỉ là có cảm tình thôi." Sau đó hỏi hắn: "Đệ đã nói gì với Vương viên ngoại?"
Mấy ngày tới bọn họ sẽ chuyển đến thôn Trần gia, Vương viên ngoại và Vương lão gia vẫn luôn chăm sóc bọn họ, đương nhiên là muốn nói vài lời tạm biệt.
Cố Thư Dung là con gái nên đã đến thăm Vương thái thái, trong khi Cố Đình Viễn thì lại đến tạm biệt Vương viên ngoại.
"Nói chút chuyện thôi." Cố Đình Viễn trả lời: 'Đệ có nói đến Lý Chu."
Cố Thư Dung vội hỏi: "0? Vậy ông ta nói như thế nào?"
Đại khái là vì không vay được tiên nên Lý Chu cũng không được lòng người lắm.
Năm xưa là Cố Đình Viễn giúp hắn nhưng hiện tại hắn lại càng xa cách với Cố Đình Viễn.
Vì thấy mùa đông năm nay kéo dài, mẹ và muội muội đang rất khổ sở nên hắn mới đành lòng cúi đầu trước Vương viên ngoại.
Nhưng ông ta chắc chắn là sẽ nhìn ra được tâm ý của Lý Chu.
Mặc dù không rõ hắn nghĩ gì khi đến thăm, nhưng Vương viên ngoại cũng không còn tấm lòng như trước nữa.
Ông ta chỉ có thiện ý tiếp đãi, cho hắn mượn hai mươi lạng bạc rồi đuổi người ra ngoài.
Ngoài về Lý Chu, họ còn tán gẫu thêm một vài chuyện khác.
Vương viên ngoại không quên nhắc nhở Cố Đình Viễn phải học hành chăm chỉ, chúc hắn có một tương lai tươi sáng.
Cố Đình Viễn cũng hỏi: "Còn tỷ tỷ đã nói gì với lão thái thái?"
Khi nghe thấy hắn hỏi như thế, trong đầu Cố Thư Dung hiện ra cảnh Vương lão thái thái cố giữ nàng ấy ở lại nói chuyện.
"Không có gì nhiều."Cố Thư Dung lắc đầu: "Chỉ là những câu chuyện phiếm vu vơ giữa những người phụ nữ."
Khi để nàng ấy đi Vương lão thái thái đã rất miễn cưỡng.
Bà ấy nắm tay Cố Thư Dung dặn dò rất nhiều điều, đó là những gì xuất phát từ sâu thẳm trái tim của một người lớn tuổi.
Được quan tâm như vậy khiến trong lòng Cố Thư Dung nặng tru, như có tảng đá đè lên ngực, rất khó thở.
Vương lão thái thái cho rằng phụ nữ nên ưu tiên chăm sóc bản thân.
Suy cho cùng, Cố Thư Dung cũng không còn trẻ nữa, nếu nàng ấy càng trì hoãn thì sẽ càng không tìm được một gia đình tốt.
Cố Thư Dung đã lớn rồi, nàng ấy nên bắt đầu lo lắng cho bản thân mình.
Đây là những lời chân thành được nói ra mà không sợ làm mất lòng người khác.
Cố Thư Dung rất cảm kích, nhưng cũng không thoải mái.
Bảo Âm, hay đúng hơn là em dâu tương lai của nàng ấy, liệu nàng có thật lòng nói với Cố Thư Dung những lời như này không?
"Một chiếc xe la?" Khi họ đi vào con hẻm, họ thấy một chiếc xe la đậu trước nhà họ.
Cố Thư Dung kinh ngạc kêu lên.
Hai mắt Cố Đình Viễn sáng lên, nói: 'Là Trần Nhị Lang!"
"Đệ nhận ra hắn?" Cố Thư Dung hỏi: "Tại sao hắn thuê một chiếc xe la? Không phải chúng ta đã đồng ý thuê một chiếc xe bò sao?" Xe bò ổn định không quá đắt.
Đối với lần di chuyển này, nàng ấy đã tính toán để thuê một chiếc xe bò.
Cố Đình Xuyên vội vàng giải thích với tỷ tỷ: "Không phải đệ thuê nó, là Trân Nhị Lang.
Hắn đã đến đón chúng ta."
"Ồ?" Cố Thư Dung kêu lên một tiếng, có hơi cảm thấy tự trách hối hận: "Vậy những lời tỷ tỷ vừa nói...
Cố Đình Viễn ngẩng đầu lên nhìn, nhỏ giọng nói: "Trần nhị ca đại khái là không nghe thấy." Cố Thư Dung cũng nhận thấy rằng không có ai bên cạnh xe la, vì vậy nàng ấy tự hỏi: "Hắn đã đi đâu?"
Cố Đình Viễn cũng không biết.
Hắn đi nhanh vài bước, hô: "Trần nhị ca? Trần nhị ca?".