Sau đó, Nhìn thư sinh lại thư sinh trước mặt, lỗ tai đỏ bừng, lập tức nhớ lại cảm giác trước đây, hắn quay đầu lại, nhìn Bảo Nha phía sau mình.
Phải, muội muội hắn đẹp tựa như một hạt trân châu rơi trên cát.
Ngay cả khi nàng mặc chiếc váy của một cô nương bình thường, vẫn rực rỡ chói mắt.
Hắn quay đầu, trở lại che bóng dáng muội muội lại nói: "Chúng ta đã mang tiền đến, sách của ngươi chuẩn bị xong chưa?"
"Xong rồi." Cố Đình Viễn đáp, vẫn cúi đầu, tim đập nhanh, từ trong giỏ lấy ra một quyển Thiên Tự Văn, tay run run đưa tới.
Những ngón tay hắn thon dài, ôn nhuận như một đoạn trúc, rất đẹp.
Nhưng giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy xấu hổ tay mình không đủ lực.
Đưa sách xong, hắn nhanh chóng rụt tay lại giấu trong tay áo.
Kế hoạch ban đầu, hắn sẽ tập đánh quyền ở nhà để tăng cường thể lực trước mới đi đến gặp nàng.
Họ sẽ gặp nhau vào mùa xuân tới.
Lan này việc cứu hài tử rơi xuống nước, hắn sẽ không nhúng tay vào, liên lục nàng cứu hắn.
Lần này, trước mặt nàng, hắn sẽ biểu hiện ra bộ dạng uy vũ, đáng tin.
Nhưng...
Nhưng kế hoạch thay đổi còn tệ hơn, hôm lại họ đã gặp nhaul Cố Đình cúi đầu không nói, hy vọng nàng đối với hắn ấn tượng không sâu, tốt nhất không nên nhớ rõ hắn.
Trần Bảo Âm không biết tâm tư của hắn.
Thư sinh cường tráng cũng được, gầy yếu cũng được, anh tuấn cũng được, bình thường cũng được.
Đối với nàng, đều là những hồng phấn khô lâu (bộ xương khô được trang điểm).
Cô không có ý định kết hôn.
Dạy Kim Lai đọc sách cúng không phải là nhất thời hưng khởi.
Nàng dự định sẽ toàn lực bồi dưỡng Kim Lai, khi hắn ngày sau có thành tựu, nàng sẽ không chỉ là cô cô của hắn mà còn là ân nhân của hắn.
Hắn tất nhiên sẽ phụng dưỡng nàng.
Vì vậy, nàng nhìn thấy Cố Đình Viễn, ngược lại ấn tượng với hắn không tệ, hắn đã giúp tiết kiệm tiên cho gia đình nàng!
Trần Nhị Lang đưa sách cho nàng, nàng cúi đầu đọc qua, chỉ thấy nét chữ trên giấy mảnh mai mà có thần, vô cùng khí khái, không giống với nét chữ của thư sinh bình thường, trong lòng nàng cảm động.
Nhanh chóng kiểm tra xong, không có chỗ nào sai sót, cũng không có chỗ nào mơ hồ, nàng khép sách lại, ngẩng đầu lên đẩy Trần Nhị Lang ra, hỏi thư sinh: "Huynh muốn phụ giúp gia đình phải không?"
Cố Định Viễn không ngờ nàng lại nói chuyện với mình, hoảng hốt chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt vẫn cup xuống, chỉ dám nhìn cằm nàng: "Thưa cô nương, vâng."
"Ta thấy huynh chữ viết không tệ, muốn đạt trước ngươi thêm hai cuốn sách." Trần Bảo Âm nói: "Một cuốn Tam Tự Kinh, một cuốn Bách Gia Tính, không biết giá cả thế nào?"
Anh thiếu tiên, nàng cũng thiếu tiên.
Sự hợp tác như vậy đối với cả hai đều vô cùng có lợi.
Huống hồ, chữ viết của Trần Bảo Âm không thể nào bằng hắn.
Chữ viết của người này đã khổ luyện nhiều năm, đừng nói nàng không có lý tưởng luyện chữ, ngay cả mấy ca ca trong Hầu Phủ cũng không thể bằng hắn.
Dùng chữ viết xuất chúng này khai trí cho bọn trẻ học vỡ lòng sẽ tốt hơn rất nhiều.
"Giá tiền.
.
" Cố Đình Viễn trầm tư, chậm rãi nâng lên mắt, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng trước mắt, trong lòng lại nổi lên một loại cảm giác kỳ quái.
Hắn kinh ngạc không nói nên lời.
Không giống nhau.
Nàng thật khác với Bảo Âm.
Trong trí nhớ của Cố Đình Viễn, Bảo Âm thanh tu, trong sáng, tuỳ tiện, giống như một bông hoa tự do nở rộ trên sườn đồi.
Nhưng thiếu nữ đứng trước mặt hắn lại quá rực rỡ, giống như danh hoa được nhà đại hộ chăm sóc trong vườn.
Dáng người dáng vẻ đều không phải là nàng ấy.
"Đắt quá chúng ta sẽ không mua.
' Thấy hắn chan chừ, Trần Bảo Âm mở miệng trước.
Đừng nghĩ đến việc mặc cả, mặc cả là không thể.
Trong nhà nghèo khó, Đỗ Kim Hoa thậm chí đến bánh ngô cũng không nỡ ăn.
Nghe vậy, Cố Đình Viễn cảm thấy nhẹ nhõm.
Phải, tinh minh như vậy là tính khí của Bảo Âm..