Hai năm nữa nữ nhỉ muốn ga đi, ở nhà phụ quân và ở nhà mâu thân cỏ thế giống nhau sao? Bà càng nghĩ càng không nỡ, khi mua bánh bao, mua thêm hai cái: "Để dành mai ăn'.
Ngày mốt mới tới lấy sách, ngày mai cũng không vào thành, mua trước để giành lại vậy.
"Tạ ơn nương." Trần Bảo Âm cười nhận lấy, cảm thay vô cùng hạnh phúc.
Nàng thích cảm giác được ưu ái, về phần người trong nhà có thể có ý kiến? Đó chính là chuyện không có cách nào khác rồi!
Trần Nhị Lang thèm ăn đến chảy nước miếng, năn nỉ: "Nương, nương mua cho con một cái được không? Buổi sáng con chỉ ăn nửa cái bánh ngô và một hát cháo, vừa lên trấn đã đói bụng."
Đồ Kim Hoa liếc han một cái, lòng vững như sắt: "Cố chịu đựng đi"
"..." Thực sự là mẫu thân a.
Han trông mong nhìn Trần Bảo Âm, đáng thương nói: "Bảo Nha, nhị ca đối xử với muội như thế nào?"
Trần Bảo Âm suy nghĩ một lúc rồi lấy một chiếc bánh bao từ trong giỏ ra.
Đỗ Kim Hoa cả kinh, ngăn nàng lại: "Nghe hẳn nói nhảm! Người lớn, sao lại dễ đói như vậy? Hắn đang dỗ người!"
Oan uổng al Đây là mẫu thân nói ra được sao Người lớn mới càng dễ bị đói!
Khẽ mỉm cười, Trần Bảo Âm lấy một miếng bánh bao hấp nhét vào miệng Trần Nhị Lang: "Nhị ca, huynh tốt với muội, muội cũng đối tốt với huynh."
Trần Nhị Lang đã rất cảm động: "6 ô, thực sự là thân muội tử của tai"
Hắn ăn một miếng bánh bao, sau đó nhìn Bảo Nha đút nương một miếng, mình ăn một miếng, lại đút cho nương một miếng, lại mình ăn một miếng cho...
Chiếc bánh đã biến mất.
Trợn mắt há hốc mồm, Trần Nhị Lang, người chỉ ăn một miếng bánh bao, chỉ chỉ muội muội, sau đó hét lên trong đau buồn phan nộ: "Nương!"
"Tên quỷ gào gì!" Đỗ Kim Hoa chán ghét nói.
Bà bị ép ăn nửa cái bánh bao hấp, bột mềm, nhân đậu ngọt, đi vào dạ dày ấm nóng, khiến trái tim bà ấm áp!
Bảo Nha của bà, bà không ăn nàng cũng không ăn! Hải tử này, làm sai có thể không đối tốt với nàng?
Đi ngang qua một cửa hàng tạp hoá bán hoa quả khô, bỏ ra mười văn tiền mua nửa cân táo đỏ.
Ra khỏi cửa hàng, bà nói với Trần Nhị Lang: "Mua cái này cho muội muội ngươi, cho muội muội ngươi bồi bổ thân thể.
Dạy học phải hao tổn tâm huyết, hiểu không!" Trân Nhị Lang thâm nhủ trong lòng rằng không cần phải lần nào cũng lấy "Dạy học" làm cái cớ.
Bà muốn đối xử tốt với Bảo Nha, hắn hiểu được điều đó.
Thấy Bảo Nha ăn bánh bao cũng đều chia cho nương một nửa, Trần Nhị Lang cũng không có nhiều ý kiến.
"Mấy ngày nữa Ngũ Nương sẽ đau bụng." Hắn cười toe toét, đưa tay về phía lão nương.
Đỗ Kim Hoa đánh một cái, hất văng tay hắn, Trần Nhị Lang lại duỗi ra, vẫn cười ha hả, Đỗ Kim Hoa trợn mắt nhìn anh ta, nắm lấy một nắm đưa cho hắn: "Đừng nói gì, biết không?"
"Con biết, con biết." Trần Nhị Lang cất những quả chà vào trong người cười đến ngu ngốc.
Người một nhà mua thêm hai chiếc bát, một chiếc bình gốm rồi vội vã trở về giữa trưa nắng.
Trần Bảo Âm vốn dạy hai hài tử trong nhà đọc sách, bây giờ lại có thêm mấy hài tử nhà đại bá cũng đến, nàng có chín hài tử để dạy.
Chín hài tử
Nếu chỉ có Kim Lai và Lan Lan, Trần Bảo Âm sẽ chỉ ngồi trong sân và dạy học.
Chín đứa trẻ ngồi trong sân nhìn có chút khác thường, ít nhất Trần Hữu Phúc nghĩ như vậy.
"Thiếu thiếu cái gì đó." ông nói.
Lúc Đỗ Kim Hoa đem hài tử lên trấn, ông chắp hai tay sau lưng đi tới đi lui trong sân, cuối cùng quyết định "À?" Từ trấn trở về, Đỗ Kim Hoa đã rất ngạc nhiên khi nghe Trân Hữu Phúc nói sẽ thay đổi phòng chính thành phòng học, bà đồng ý: "Nên làm như vậy.
nhiều hài tử như vậy, phải có nơi đàng hoàng."
Kim Lai nhà họ rất nghiêm túc muốn học hành, thi khoa cử, không thể để mọi thứ tùy tiện.
Về phần bọn hài tử nhà đại bá mà đọc sách thành tài được thì càng tốt! Bọn hắn đều là tôn tử gia tộc Trần gia, ai có tiền đồ đều là chuyện tốt!.