Thức dậy sau giấc ngủ chập chờn, Hầu phu nhân ngồi trước bàn trang điểm với vẻ mặt thất thân, nhìn vào gương đồng.
Một hồi lâu, bà nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Tứ, Bảo Âm đã đi bao lâu rồi?"
Đại nha hoàn phụ trách chải đầu cho bà, Thược Dược, trả lời: "Hồi phu nhân, đã đi được sáu ngày rồi."
Sáu ngày? Hầu phu nhân vẻ mặt kinh ngạc, mới sáu ngày sao?
"Sao ta cảm thấy đã lâu như vậy?" Ánh mắt bà đờ đẫn, giọng nói lơ lửng.
Điều này làm cho Thược Dược không dám lớn tiếng đáp lại, thậm chí không biết nên trả lời như thế nào, chỉ khẽ vấn búi tóc cho bà.
Hầu phu nhân sững sờ nhìn vào gương.
Chậm rãi, bà nhớ ra nguyên nhân, đã lâu không gặp Bảo Âm.
Từ sau khi sự kiện kia xảy ra, bà đã không gặp Bảo Âm, ngay cả Bảo Âm trước khi bị đuổi đi có đến dập đầu từ biệt bà, bà cũng không gặp nàng.
Trong lòng run rẩy, bỗng nhiên có chút hối hận.
Vấn đề khiến thể diện bà bị dam xuống dưới chân, đã được giải quyết.
Người nên đi cũng tiễn đi rồi, nên trở vê cũng đã trở về.
Bụi mù tan hết, bà lại bắt đầu hối hận.
Hài tử đó, nàng có lỗi gì? Từ đầu đến cuối, nàng đối với chuyện này đều không biết, những năm này nàng đều rất hiếu thuận với bà.
"Lâm Nhi đã quen chưa?" Bà dòi đi chú ý, hỏi Thiệu Diêu.
Sau khi Trần Bảo Âm rời đi, Lâm Lang được chuyển đến.
Trước khi chuyển đến, nàng đã được các ma ma dạy bảo ở biệt viện, cố gắng giúp nàng thích ứng với hoàn cảnh mới.
Thược Dược cười một tiếng, nhẹ nhàng trả lời: "Lâm Lang tiểu thư tính tình tốt, nha hoàn bên dưới đều nói dễ hầu hạ, biết đại thể, biết lễ nghĩa.
Trong phủ có mấy cô nương tìm nàng chơi, họ có thể vui vẻ chơi cùng nhau."
Còn quen hay không thì người ngoài làm sao biết được? Chỉ có thể hỏi nàng bình thường thế nào, có nụ cười trên môi không.
"Nàng quả nhiên là một cô nương tốt tính." Nghĩ đến dáng vẻ dịu dàng, thư tĩnh của nữ nhi, Hầu phu nhân khẽ gật đầu.
Lâm Lang là một hài tử thông minh, có lẽ là giống với bà và Hầu gia, tâm tư tinh tế, đầu óc sáng suốt.
Không giống người kia...
Nghĩ đến Bảo Âm đã bị đuổi đi, Hầu phu nhân lại cảm thấy đau đầu.
Hài tử đó từ nhỏ đã khiến người ta đau đầu, gay gắt như trâu chọi, bướng bỉnh, thường không nghe lời, khiến người khác tức giận đến mức bị bà chỉ vào mặt mắng là "Đồ ngu".
"Lâm Lang tiểu thư chơi đùa với ca ca muội muội rất vui." Thược Dược không biết đang suy nghĩ cái gì, tán thưởng tứ tiểu thư càng lớn hơn: "Đại lão bà, nhị lão bà đều khen hết lời."
Tất cả đều khen Lâm Lang đúng là thiên kim của Hầu phủ, tốt hơn cái người giả mạo kia.
Hầu phu nhân rất cao hứng khi biết nữ nhi mình được yêu thích.
Tuy nhiên, lại cảm thấy hơi khó chịu, như thể trái tim đang bị một cái gai đ.â.m vào.
"Hôm nay phu nhân để kiểu tóc nào?" Chải đầu xong, Thược Dược cầm hộp trang sức hỏi ý kiến chủ nhân.
Hầu phu nhân liếc nhìn nó, rồi ngẩn ngơ.
Bà nhìn thấy trâm Kim Phượng mà Bảo Âm tặng cho bà.
Chuyện xảy ra hai năm trước, nhưng bây giờ bà mới chợt nhớ ra, hình ảnh đó rất rõ ràng, hài tử với đôi mắt long lanh đang ôm bà, dịu dàng thân thiết bên cạnh bà.
Hài tử quy củ không tốt lắm, nhưng rất hiếu thảo, thường tặng đồ này nọ cho bà.
Tự mình tỉ mỉ làm khăn lau trán, khăn tay, chọn lựa kỹ lưỡng vòng tay, dây chuyền.
Nàng đã được người ta nhận lại.
Không ngờ vẫn là cá lọt lưới.
"Phu nhân...!Thược Dược cũng nhìn thấy trâm cài tóc, lại nhìn thấy vẻ mặt Hầu phu nhân, tim đập thình thịch.
"Bỏ đi." Hầu phu nhân nhắm mắt lại, phất phất tay.
Thược Dược đưa mắt liếc ra ý qua một cái, cho người đem trâm cài tóc xuống dưới.
Dùng điểm tâm xong nghỉ ngơi một lúc, nghe bẩm báo những nhi tức trong phủ đều đã đến, đang chờ diện kiến.
Hầu phu nhân gặp các nàng, nghe bọn họ hồi bẩm sự tình, như thường lệ xử lý những chuyện quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, đầu óc đã bay đến nơi nào không rõ..