Phủ Học sĩ.
Hoắc Khê Ninh học tập bên ngoài trở về thì nghe nói muội muội nhà cô mẫu mình hóa ra là giả mạo.
"Cũng không thể trách phu nhân đuổi nàng đi." Tên hạ nhân sai vặt trong viện thản nhiên nói: "Tính tình tiểu thư giả kia nào có khí chất của thiên kim tiểu thư chứ? Hùng hùng hổ hổ, gây chuyện thị phi.
Hoắc Khê Ninh tram mặt: "Ngươi nói cái gì?"
Hắn trời sinh ôn nhuận như ngọc, từ trước đến giờ đều là quân tử nhẹ nhàng, cho nên hạ nhân không chú ý tới trong mắt hắn lộ ra lửa giận, vẫn như cũ nói: "Chính là nói, thiếu gia, người còn chưa nhìn thấy dáng vẻ tiểu thư thật, nàng là một tiểu thư nhã nhặn hữu lễ, dịu dàng đáng yêu, đó mới là nữ nhi của phu nhân.
Ây, thiếu gia?"
Quay người lại, phát hiện sắc mặt của Hoắc Khê Ninh rất khó coi, người hầu không khỏi im lặng.
Mới về đến nhà, Hoắc Khê Ninh một thân phong trân mệt mỏi, thay áo bào rồi đi ra ngoài.
"Thiếu gia, ngài đi đâu vậy?" Hạ nhân đuổi theo.
Hoắc Khê Ninh đi tới cửa, lại dừng lại, quay người hỏi: "Nàng bị đưa đi tới nơi nào?"
"Cái này, tôi không biết." Hạ nhân đáp.
Hoắc Khê Ninh quay người, lên ngựa rời khỏi phủ đệ.
Dự quốc công phủ.
Tào Huyễn bị phụ thân ném vào quân doanh hai tháng, cuối cùng trở về, lập tức khoa chân múa tay muốn tìm đám bạn tốt vui đùa một phen.
Hạ nhân hầu hạ trong viện kể chuyện mới mẻ gần đây trong kinh thành: "Thiếu gia, ngươi cảm thấy có buồn cười không?"
Tào Huyễn không cười, mà nhíu mày: "Ngươi nói cái gì?"
"Là Từ Tứ tiểu thư, người thiếu gia ghét nhất, nàng không phải Từ Tứ tiểu thư thật, nàng là giả!" Hạ nhân lớn tiếng hả hê nói: "Nàng bị đưa về chỗ phụ mẫu thân sinh, tôi nghe nói phụ mẫu thân sinh nàng là một đôi nông thôn nông hộ, bây giờ thì tốt rồi, nàng đã trở thành thôn nữ, thiếu gia, ngài có cao hứng không?"
Tào Huyễn thần sắc kỳ quái: "Ta cao hứng sao?"
"Đúng vậy, Từ tứ tiểu thư al Thân phận giả mạo, tự cho mình là Hầu Phủ tiểu thư, đối với thiếu gia ngài thật vô lễ!" Nghĩ đến tình cảnh thiếu gia bị bắt nạt, hạ nhân cong môi,'Bây giờ để nàng chịu khổ đi! Nói không chừng nàng hiện tại chịu không được đang gào khóc.
Ôi! Thiếu gia, sao ngài lại đá tôi?"
Tào Huyễn đá hạ nhân kia một cái còn chưa đủ, liền đá thêm hai cái: "Ta cao hứng! Thiếu gia ta rất cao hứng khi đá ngươi!"
Đá người hầu thành một quả bóng, thay y phục, cam roi ngựa di ra ngoài: "Nàng bị đưa đi đâu?"
"Không, tôi không biết." Tiểu nô bộc run rẩy.
Tào Huyễn lại đá hắn một cước: "Cái gì cũng không biết! Đồ vô dụng!" Xoay người sải bước đi ra ngoài.
"Bảo Âm, muội không đi thật à?' Sáng sớm, Trân Nhị Lang mang theo hai trăm linh năm văn tiên chuẩn bị đi lên trấn.
Đã hẹn Cố Đình Viễn sáng nay sẽ đến lấy sách.
Tổng cộng là hai trăm hai mươi lăm văn tiền, lần trước đã đặt cọc hai mươi văn tiền rồi, lân này chỉ cần trả số còn lại.
Đỗ Kim Hoa không cho hắn thêm một văn tiền nào, Trần Nhị Lang năn nỉ vài câu đã bị Đỗ Kim Hoa giơ bạt tay lên khiến hắn phải ngậm miệng.
Trần Nhị Lang không cam tâm nên chuyển sự chú ý sang Bảo Nha.
"Nhị ca đi một mình đi." Trần Bảo Âm nói.
Nàng không có hứng thú đi lên trấn, đi xa như vậy cũng không có cái gì vui, sau này nếu không có sự kiện trọng đại, nàng cũng sẽ không đi lên trấn.
Nàng suy nghĩ một chút, nói: "Thư sinh kia vì thanh danh của mình, sẽ không lừa gạt người, nhị ca yên tâm."
Sự kiêu ngạo của người đọc sách không cho phép hắn đánh mất thanh danh của mình.
Thứ hai, hắn về sau muốn thi khoa cử, làm quan, vì mấy trăm văn tiên mà làm do bẩn thanh danh, điều này không đáng.
Trần Bảo Âm đã nghiên cứu nét chữ của người đó, mem mại thanh tú nhưng rất khí chất, nét chữ là nết người, hắn là người có tấm lòng cao đẹp.
Tuy nhiên, nàng vẫn nói thêm: "Nếu ca ca lo lắng, cứ hỏi nhà hắn ở đâu.
Khi trở về, chúng ta phát hiện sách có gì không ổng sẽ lập tức lên trấn tìm hắn.".