Đối với chuyện đến đúng lúc cứu được nàng, Tào Huyễn cực kỳ đắc ý.
Hay nói đúng hơn là cho tới bây giờ chưa từng đắc ý đến thế.
"Ngươi không có cứu ta" Trần Bảo Âm lãnh đạm nói, giải thích chuyện vừa rồi.
Hoắc Khê Ninh không thích giải thích với người khác, nàng không có thói quen này.
Đắc ý hụt! Tào Huyễn có chút xấu hổ, lại có chút mất tự tin khó chịu, trừng mắt nàng nói: "Dù nói thế nào ta cũng có lòng tốt!" Nói xong lời này, không khỏi đỏ mặt, hắng giọng một cái: "Nếu không phải ta, hắn đã bắt được ngươi! Ta giúp ngươi đúng không?"
Chuyện này thật vớ vẩn, Trần Bảo Âm vốn đã nóng nảy, kiềm chế nói: " Ngươi rốt cục là có chuyện gì?"
Hắn có chuyện gì? Cũng không có chuyện gì.
Chỉ là nghe nói nàng bị đuổi về nông thôn...
Dù sao bọn họ cũng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Tào Huyễn là một nam tử trọng tình trọng nghĩa, cho nên nếu nàng van cầu hắn, hắn không thể không giúp nàng.
"Ngươi qua đây.
' Hắn liếc nhìn Hoắc Khê Ninh, không định nói trước mặt người này mà nháy mắt ra ý với nàng.
Biết tính tình của hắn, đường xa chạy tới đây, không đạt mục đích sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Trân Bảo Âm nhấc chân, đi đến bên cạnh một đoạn, hỏi hắn: "Nói đi."
"Ồ, nhìn y phục ngươi đang mặc kìa." Chỉ có hai người bọn họ, Tào Huyễn vuốt cằm, nhìn chiếc váy bông trắng điểm hoa xanh trên người nàng, lại nhìn đôi giày thêu màu xanh dưới chân nàng, không khỏi bật cười: "Ngay cả nha hoàn nhà ta cũng ăn mặc đẹp hơn côi"
Hắn là tiểu công gia của Dự Quốc công phủ, nha hoàn hầu hạ bên người hắn đều là tướng mạo đoan chính, muốn bộ dáng có bộ dáng, muốn tư thái có tư thái, mặc y phục đi ra ngoài nói là thiên kim nhà tiểu hộ cũng không quá đáng.
Trần Bảo Âm thì sao? Rất khác trước kia, nàng vốn luôn ngước mặt lên trời, giờ đây lại có thể hai má không trang điểm, tóc buộc bằng dải vải, không có trâm ngọc, trâm vàng, bảo thạch khuyên tai.
Nếu đặt ở Dự quốc công phủ, giống như hình ảnh một tiểu nha hoàn quét dọn.
Tào Huyễn càng nhìn càng giống, càng nhìn càng buồn cười, không nhịn được chỉ vào nàng nói: "Từ Tứ, Từ Tứ! Ngươi cũng có ngày hôm nay?"
Chậc chậc!
Chậc chậc chậc!
Tào Huyễn nhướn mày nhìn nàng.
Chật vật! Nàng là quá chật vật!
Nàng sẽ khóc chứ? Rơi xuống cái này hoàn cảnh, nàng dù sao cũng nên khóc, phải không?
Hắn muốn nhìn nàng khóc biết bao! Nước mắt trào ra, khóc oa oa, càng to càng tốt.
Hắn tưởng tượng ra cảnh nàng vừa khóc vừa nói: "Ta sai rồi! Trước đây ta không nên đắc tội với ngươi! Ta xin lỗi ngươi! Ngươi mau cứu ta, đem ta đi khỏi nơi này đi!"
Tào Huyễn càng nghĩ càng vui vẻ, không nhịn được cười ra tiếng.
Trong lúc đang cười lại vô tình thoáng thấy một thứ gì đó sáng bóng, giống như nước.
Trong lòng hơi hồi hộp một chút, không biết vì cái gì, Tào Huyễn cười không nổi nữa.
Hắn ngừng cười, nhìn kỹ lại: "Này, Từ Tứ, ngươi không phải là.
.
Ngươi không phải khóc thật đấy chứ?
Hắn muốn nhìn nàng khóc, nhưng nếu nàng khóc thật, hắn lại cảm thấy xa lạ.
Nhích người lại gần nhìn nàng, còn chưa kịp nhìn rõ, bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, nàng đột ngột bật dậy, giơ khuỷu tay lên, hung hăng đánh xuống bả vai hắn!
Quay đầu một chút, Tào Huyễn co con ngươi lại, vội vàng né tránh.
Giống như trước đây hắn cũng không cố hết sức né tránh.
Tiểu cô nương mà? Đánh vào người không đau, coi như để nàng gãi ngứa.
Mặc dù vẫn có chút đau, nhưng nam tử hán làm sao có thể kêu đau? Hắn chịu đựng, không hé răng, cúi xuống bảo vệ điểm yếu của mình, quát: "Này, này, bực mình sao?"
Trần Bảo Âm không nói.
Nghiến răng, dùng cả hai tay hai chân, bắt lấy hắn đánh một trận!
Tiểu tử này!
Nàng đã rời khỏi kinh thành, hắn còn vượt đường xa chạy tới đây chế giễu nàng!
Lúc nãy còn bị Hoắc Khê Ninh làm cho khó xử, lúc này phát tác ra hết, cái gì mà quy củ của thiên kim nhà Hầu phủ, cái gì mà nữ nhi của Đỗ Kim Hoa nhu thuận động lòng người đều bị nàng quên sạch..