"Được rồi, con hơi mệt, con đi nghỉ ngơi một lát." Trần Bảo Âm đứng dậy nói.
Đây không giống như thái độ mà một nữ nhị, một muội muội nên có.
Nhưng vào lúc này, bất luận là Trần Hữu Phúc, Trần Đại Lang hay Trần Nhị Lang, đều không khỏi đứng dậy nói: "Vậy muội đi nghỉ ngơi đi."
Tùng người một bước ra khỏi phòng.
Đô Kim Hoa không đứng dậy.
Sau khi mọi người rời đi, bà nhin nữ nhi đang có vẻ mệt mỏi, vươn tay nắm lấy cánh tay nàng: "Bảo Nha, sao con lại thành thật như vậy, số tiền này sao con không giữ cho riêng mình!"
Bây giờ nói điều này cũng muộn rồi, nhưng Đỗ Kim Hoa vẫn muốn nói ra.
Bà quá đau lòng hài tử, không được tết lành làm tiểu thư, lại về nông thôn gánh vác một gia đình khöng đầu óc, trong nhà cần gỉ cũng không có.
Nếu như nàng chưa từng là đại tiếu thư, tự nhiên không biết vinh hoa phú quý là như thế nào.
Bà sẽ yêu thương nàng, nuôi dạy nàng, để nàng lớn lên hạnh phúc, tìm một mối hôn sự tốt đẹp.
Dù thế nào cũng sẽ không phải chịu những thiệt thòi này!
"Nương." Thấy Đỗ Kim Hoa sắp khóc, Trần Bảo Âm có chút buồn cười: "Con giữ lại làm gì? Bạc cất đi cũng không nhiều thêm được, lấy ra dùng không tốt hơn sao?"
Nàng đã nói cho người trong nhà nghe, tại sao lại xuất bạc ra? Vì muốn gia đình mình có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Mua đất để an cư lâu dài.
Xây dựng học đường, để chuyển mình đứng lên.
Mua một con la, mở hàng ăn là để kiếm tiền, một thời gian nữa thôi cuộc sống sẽ dễ dàng hơn.
Nếu không dùng mà bỏ trăm lượng bạc vào lọ, để dưới gầm giường thì làm được gì? Không làm được gì hết, mọi người ăn bánh ngô thì vẫn là ăn bánh ngô, không có gì thay đổi cả.
"Nương, nương chỉ là đau lòng con." Nước mắt Đỗ Kim Hoa rốt cuộc cũng rơi xuống, bà lấy ống tay áo lau nước mắt: "Ai cũng muốn được con quan tâm, nhưng lại không có ai giúp gì cho con được."
Trần Bảo Âm vừa bất lực vừa cảm động, ngồi xuống, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho bà: " Nương nói gì vậy? Sao lại không ai giúp con? Phụ thân, các ca ca, tẩu tẩu, còn có các hài tử đều đang cố gắng làm việc, sao có thể nói không ai giúp con?"
"Cũng không thể nói là giúp con được." Nàng vội vàng phủ nhận: "au là vì cái nhà này phải không nương?"
Ai cũng muốn tốt cho gia đình này.
Đỗ Kim Hoa cũng biết điều đó, nhưng bà cảm thấy nữ nhi mình đã hy sinh quá nhiều! Thấy Bảo Nha chịu đựng mệt mỏi còn muốn an ủi bà, bà cố kìm được nước mắt, bình tĩnh lại nói: "Đúng, con nói rất đúng."
Bà nghĩ thầm ai cũng không thể phụ lòng Bảo Nha được.
Bà sẽ nhìn cho thật kỹ, ai có thể không có lương tâm.
Sau này, nếu có ai quên nhờ có Bảo Nha họ mới có thể sống một cuộc sống tốt, xem bà xử lý họ thế nào!
"Con nghỉ ngơi một lát đi." , Đỗ Kim Hoa đứng dậy, đi đến bên giường, chỉnh lại chăn bông, rồi đi ra ngoài.
"Kẹt" một tiếng, đóng cửa lại.
Căn phòng lập tức yên tĩnh lại
Như thể mọi so đo phiền não đều được gác lại ngoài cửa, Trần Bảo Âm ngồi ở mép giường, cởi giày rồi ngã xuống giường, cảm giác vô cùng mệt mỏi.
Trong lòng nàng không còn chút cảm xúc nào, chỉ có sự mệt mỏi, như cạn kiệt sức lực, nàng nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Trong sân, Đỗ Kim Hoa gọi lão gia cùng hai nhi tử, nhi tức tới, trịnh trọng nói: "Ta muốn xây cho Bảo Nha xây một gian phòng."
Mọi người đều sửng sốt.
Ngay lập tức, Trần Nhị Lang nói: "Đúng! Nên xây dựng một gian phòng.
Bảo Nha đã lớn tuổi phải ý tứ chút."
Trân Đại Lang đã đề cập trước đó, đương nhiên không có phản đối: "Đúng." Đỗ Kim Hoa liếc nhìn hai nhi tức, nhất là nhị nhỉ tức, thấy Tôn Ngũ Nương không nói nhảm nên lại nói: "Bảo Nha là một lòng vì người nhà, chúng ta không khiến cho nó cảm thấy bị lạnh nhạt.
Rõ ràng nó có thể giữ lại hết cả trăm lạng bạc, hay ít nhất là một nửa số đó, nhưng nó đã không làm vậy.
Đổi lại là mọi người có bằng lòng bỏ ra như vậy không?"
Mọi người đều im lặng..