Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Thời gian lặng lẽ trôi qua, chớp mắt đã đến tháng sáu.

Năm nay Đại Bảo tốt nghiệp tiểu học. Hồi đó chưa có cơ chế học sáu năm, tiểu học chỉ có năm năm. Đại Bảo vội vàng đi chụp hình lưu niệm.

Không biết tại sao lại có tiền lệ này, nhưng lúc sắp tốt nghiệp không thể không chụp ảnh với bạn bè.

Viện cớ này Đại Bảo xin mẹ mười nguyên.

Bây giờ cuộc sống được cải thiện, chất lượng cuộc sống của mọi người dần được đề cao, cho dù là dân quê khi lấy ra mười nguyên cũng không phải bận tâm suy nghĩ như trước nữa.

Triệu Ngọc Trân chỉ hơi lăn tăn một chút, rồi hào phóng đưa tiền cho con.

Đại Bảo vui vẻ ra mặt, cầm mười nguyên trong tay, cùng bọn Thạch Đầu đi đến hiệu ảnh.

Sau khi xây chợ, người dân góp tiền làm đường bê tông, hình thành một ngã tư khiến giao thông thuận tiện hơn. Các tiểu thương trong chợ Hưng Vượng cũng được mở quầy ở đây. Một loạt nhà mọc lên hai bên đường, có người khôn khéo còn bỏ tiền thuê một gian để bán hàng.

Giờ có không ít cửa hàng: tiệm cắt tóc, tiệm tạp hóa thượng vàng hạ cám*… Hiệu ảnh ở góc trong cùng, ông chủ còn rất trẻ, hơn hai mươi tuổi.

(thượng vàng hạ cám: hỗn tạp, tạp nham)

Hai ngày qua, người đến chụp đều là mấy cô, cậu học sinh, nói là muốn chụp hình tốt nghiệp. Ông chủ thấy có nhiều khách, phục vụ rất nhiệt tình chu đáo.

Đại Bảo và Thạch Đầu chung với nhau một tấm rồi cùng chụp chung với cả nhóm. Đại Bảo còn tìm trong tiệm mấy đạo cụ hoá trang rực rỡ sắc màu như diễn viên hí kịch mặc lên, tạo dáng Kim Kê Độc Lập chụp riêng một kiểu.

Chờ tiêu hơn nửa số tiền, mọi người hài lòng ra về.

Mấy ngày sau, Đại Bảo lấy ảnh chụp về cho Chu Tiểu Vân, Tiểu Bảo và Nhị Nha thưởng thức, đắc ý nói: “Trông tấm anh chụp một mình thế nào?”

Chu Tiểu Vân không đành lòng đả kích anh trai, cố nhịn không cười ra tiếng: “Rất đặc biệt.”

Đại Bảo không vui: “Không biết thưởng thức, chỉ đặc biệt thôi à? Em không thấy anh chụp tư thế này rất oai phong, uy vũ sao?”

Tiểu Bảo không lưu tình chút nào: “Đúng đó anh à, rất oai phong uy vũ, em thấy anh mặc bộ này đã giống con gà trống hoa rồi, làm tư thế này quả thật giống hệt.”

Nham hiểm! Nhất châm kiến huyết*! (Nói trúng tim đen)

Chu Tiểu Vân bội phục Tiểu Bảo đồng ngôn vô kỵ* nói thoải mái, nhìn Đại Bảo tức giận mặt lúc đỏ lúc trắng rất đặc sắc.

(đồng ngôn vô kỵ: những lời trẻ nhỏ nói thì không cần quá kiêng dè hay để ý vì tâm tư còn khờ dại)

Sau đó, trong sân nhà họ Chu gia lại trình diễn tiết mục Đại Bảo rượt Tiểu Bảo chạy mấy vòng.

Thật ra nếu Đại Bảo chạy hết tốc lực, mười Tiểu Bảo cũng không phải là đối thủ của cậu. Cậu chỉ hù dọa Tiểu Bảo thôi.

Bằng không, cái chân bé như que tăm của Tiểu Bảo bị Đại Bảo cao to khoẻ mạnh chụp một cái thì chỉ có nước nằm dưới đất gào khóc.

Tiểu Bảo không biết đây là một kiểu dung túng của anh trai. Cậu dám vuốt râu hoàng đế, sờ mông lão hổ không phải chuyện một, hai ngày. Coi như đó là phương thức giao lưu tình cảm tương thân tương ái của hai anh em họ đi.

Một lúc sau, ở bên cạnh xem náo nhiệt, Chu Tiểu Vân và Nhị Nha nghe thấy tiếng gào khoa trương của Tiểu Bảo: “Cứu, cứu! Anh trai đánh em!”

Nhị Nha cười nghiêng ngả.

Gần đến ngày thi tốt nghiệp, Đại Bảo chẳng có vẻ gì là khẩn trương, cả ngày nhàn nhã còn rảnh hơn bình thường. Chu Tiểu Vân hỏi anh: “Anh ơi, còn mười ngày nữa đến kì thi tốt nghiệp! Anh không cần ôn tập à?”

Đại Bảo lập tức bày ra tư thế lão đại, truyền thụ kinh nghiệm cho đàn em: “Em không hiểu rồi! Nào, anh trai truyền thụ cho em bí quyết đi thi.”

Vừa nghe có bí quyết đi, Tiểu Bảo cảm thấy hứng thú ngó đầu sang: “Anh nói cho cả em nghe với.”

Đại Bảo ỡm ờ nửa ngày mới tuyên bố: “Đi thi phải bình tĩnh, lo lắng sẽ không phát huy hết thực lực. Nghe anh đi, thi học kỳ muốn chơi nhiều, cuộc thi nhỏ thì chơi ít.”

Trời ạ! Còn tưởng anh ấy có thể nói ra đạo lý gì cơ!

Tiểu Bảo cố tình truy vấn: “Nếu không đi thi thì sao?”

Đại Bảo cười hắc hắc : “Thì càng phải chơi hết mình chứ sao.”

Nói trái nói phải chơi là số một. Aizz, đừng hy vọng Đại Bảo miệng chó có thể phun ra ngà voi.

Chu Tiểu Vân trong lòng đang tính chuyện khác, nên không chú ý khua môi múa mép tranh luận với hai anh em.

Gần đây cô luôn suy nghĩ một vấn đề: Đại Bảo sẽ học cấp hai ở đâu?

Gần đó đương nhiên có trường cấp hai, cách nhà mấy dặm có trường cấp Hưng Vượng, nhưng không có cấp ba. Kiếp trước cô và anh trai, em trai và cả Nhị Nha đều học cấp hai ở đó.

Chính vì thế, Chu Tiểu Vân mới không muốn để Đại Bảo giẫm lên vết xe đổ.

Trường Hưng Vượng gần nhà, đi học tiện thì tiện thật, nhưng không chú trọng chất lượng dạy học.

Điều này cũng bình thường thôi. Một trường ở nông thôn, dù điều kiện dạy học hay chất lượng giáo viên đều tương đối kém, hơn nữa chẳng có không khí học tập. đại bộ phận học sinh ham chơi, có nhiều người học xong thì nghỉ luôn hoặc bỏ dở giữa chừng.

Đại Bảo chính là một trong số đó.

Đi học về bỏ bê bài vở, lêu lổng với hồ bằng cẩu hữu, sau này không nên thân. Xét đến cùng không phải vì hoàn cảnh học tập quá tệ sao?

Đương nhiên, không thể hoàn toàn đổ lỗi cho hoàn cảnh, Đại Bảo bản thân ham chơi thành tính, đánh nhau, gây sự, trốn học đều mồi dẫn lửa.

Nhưng, hiện tại Đại Bảo thay đổi rất lớn so với kiếp trước. Nếu chọn trường tốt chưa biết chừng có thể triệt để thoát thai hoán cốt đó!

Đúng, giờ nên tẩy não cho Đại Bảo thôi.

Chu Tiểu Vân cố ý bảo Đại Bảo chờ cô cùng đi học. Trên đường đi đề cập đến vấn đề này.

Quả nhiên, Đại Bảo không hề suy nghĩ, tùy ý đáp: “Có gì phải nghĩ, học ở trường Hưng Vượng luôn. Dù sao, dù kết quả thi tốt nghiệp cao hay thấp, bên trường đó vẫn gửi thư trúng tuyển đến. Vì thế, anh thấy có đi thi tốt nghiệp hay không cũng thế cả.”

Chu Tiểu Vân ra vẻ đau lòng, vừa nói vừa lắc đầu: “Anh ơi là anh, hoá ra trong cảm nhận của em anh luôn là học sinh ngoan, chăm chỉ, ham học. Sao anh có thể nói ra những lời không có chí khí như thế?”

Ham học? Chăm chỉ?

Những từ đó dùng để hình dung về mình sao? Đại Bảo choáng váng, nhất là những lời nói được nói ra từ miệng em gái học cực giỏi và ngoan ngoãn càng khiến cậu cười tươi roi rói.

Đại Bảo từ trước đến nay luôn như thế, tiếp theo Chu Tiểu Vân có nói gì cậu cũng đồng ý.

“Đại Nha, vậy em thấy anh nên thi vào trường nào?” Đại Bảo khiêm tốn hỏi.

Chu Tiểu Vân cười thầm anh đã cắn câu, trên mặt vẫn tỏ vẻ sùng bái: “Anh ơi, em thấy anh ham học, có tài ăn nói như vậy tối thiểu có thể đỗ vào một trường cấp hai trên thị trấn. Như trường Sao Mai ấy, hoàn toàn không thành vấn đề!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui