Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Edit: Thu Phương
Beta: Tiểu Lan
Chu Tiểu Vân nghĩ thầm: không nhìn ra Phương Nam phong độ nho nhã này lại khó đối phó như vậy, chẳng lẽ đây là cách yêu của mấy người trưởng thành? Anh ta còn khó giải quyết hơn những người ái mộ cô trong quá khứ.

Mặc dù cô không có ý định gặp Phương Nam nữa nhưng cũng phải thừa nhận Phương Nam rất có sức hút. Sợ rằng những cô gái bình thường sẽ không thể cưỡng lại người đàn ông này!

Nhưng mà, cô tuyệt đối không nằm trong số đó.

Nói cô còn trẻ sao? Ha ha, thật là khôi hài, tính thời gian cả hai kiếp, cô sắp bốn, năm mươi tuổi rồi. Ước chừng lý trí đã đủ chín chắn.

Phương Nam thấy Chu Tiểu Vân không lên tiếng thì cho rằng cô đã đồng ý, vươn tay kéo cô lên xe.

Chu Tiểu Vân nghiêng mình tránh được: “Xin anh mau chóng rời khỏi khuôn viên trường tôi, tôi đang có việc gấp, xin lỗi không tiếp đón được!” Nói xong cô cũng rời đi.

Phương Nam cuống lên: “Vậy hoa này phải làm thế nào?”.

Chu Tiểu Vân không quay đầu lại, nói: “Anh tặng cho cô gái khác đi!”.

Phương Nam nhìn Chu Tiểu Vân nhanh chóng rời đi, trong lòng thực sự vừa yêu vừa hận. Anh đã ở độ tuổi này tất nhiên không có ý định nói yêu đương thật lòng gì, có thể xem anh ta là một cao thủ tình trường.

Vốn chỉ dự định hẹn hò với Chu Tiểu Vân vui đùa một chút, bây giờ Phương Nam bắt đầu động tâm thật.

Bởi vì, anh ta đột nhiên cảm thấy cô gái trong trẻo như nước này trong xã hội hiện nay thật sự không có nhiều.

Không bao lâu sau, những người bên cạnh Chu Tiểu Vân đều biết cô có một người theo đuổi vô cùng tích cực.

Về sau Phương Nam gọi điện thoại cô không nghe máy, kết quả anh ta liên tục gửi tin nhắn. Cô không trả lời tin nhắn của anh ta, không thèm nhìn mà trực tiếp xóa luôn.

Vậy mà Phương Nam hễ rảnh lại lái xe đến tận trường tìm cô.

Anh ta không dám tìm đến căn phòng mà Chu Tiểu Vân thuê ở bên ngoài vì anh ta cho rằng Chu Tiểu Vân ở cùng bạn trai.

Cố Cầm trêu học trò của mình: “Tiểu Vân, cô thấy điều kiện của người đàn ông hay lái xe đến kia không tệ lắm, sao em không để ý đến người ta một chút”.

Cùng giáo sư của mình thảo luận về đề tài này hơi kỳ quặc, Chu Tiểu Vân nói ngắn gọn: “Em đã có bạn trai rồi”.

Cố Cầm vỡ lẽ, sau đó nói đến việc chính. Hóa ra, gần đây có một buổi hội thảo học thuật được tổ chức ở nước ngoài, cô định dẫn theo một học trò, hỏi Chu Tiểu Vân có muốn đi cùng hay không.

Chu Tiểu Vân vừa nghe nói là hội thảo tổ chức ở nước ngoài thì có chút khó xử, một phần do cô bị say xe, không thích xa, mặt khác vì viết tiểu thuyết rất bận, không muốn ra ngoài, hơn nữa, ai dè phải đi mấy ngày liền!

Cuối cùng, Cố Cầm dẫn Mạnh Tích đi theo.

Chu Tiểu Vân thở phào, giáo sư không ở đây, càng có nhiều thời gian tự do.

Cô tranh thủ trốn trong phòng không ra, vừa lúc tránh mặt tên Phương Nam kia.

Tưởng Tiêu Đan cười nói: “Tiểu Vân, có một số việc cậu không hiểu rồi! Với một số đàn ông, thứ không chiếm được vào tay họ càng cho là thứ tốt. Cậu cự tuyệt hắn ta một cách thẳng thừng, chưa biết chừng càng làm hắn theo đuổi mãnh liệt hơn”.

Chu Tiểu Vân nghĩ thầm thấy cũng có lý.

Có điều, không thể cho Phương Nam sắc mặt tốt được. Nhỡ đâu anh ta cho rằng mình có ý với anh ta thì càng bết bát hơn.

Ôi chao!

Tưởng Tiêu Đan ở bên cạnh đưa ra chủ ý: “Nếu không, cậu cứ thử hẹn hò với hắn ta một lần xem thế nào?”

Chu Tiểu Vân trừng mắt nhìn cô ấy: “Này, đây là chủ ý gì thế hả? Cậu muốn nhìn tớ và Lý Thiên Vũ cãi nhau rồi chia tay mỗi người một ngả phải không?” Nếu để cho Lý Thiên Vũ biết chuyện này, anh không phát điên lên mới là lạ.

Có một điểm hoàn toàn tương đồng giữa Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ. Đó chính là: “Tình yêu là chuyện của cá nhân hai người, không nên có bên thứ ba xen vào, càng không cần dùng những điều oanh oanh liệt liệt để chứng minh tình yêu vĩ đại, bình bình yên yên mới là tốt nhất”.

Ai nói tình yêu nhất định phải trải qua ngăn cản và thử thách?

Chu Tiểu Vân chỉ mong rằng cô và Lý Thiên Vũ có thể thuận lợi yên bình yêu nhau, ở bên nhau.

Tưởng Tiêu Đan cười hắc hắc:“Cậu cứ suy nghĩ một chút đi, một người đàn ông ưu tú theo đuổi cậu, nếu cậu không hẹn hò với anh ta sau này nghĩ lại sẽ thấy tiếc nuối đấy”.

Chu Tiểu Vân nhìn ra Tưởng Tiêu Đan nhàn rỗi quá nên tới tìm cô kiếm chuyện, lập tức cười không có ý tốt: “À, hóa ra cậu có suy nghĩ như vậy hả, lần sau Dương Phàm đến tớ nhất định phải thỏa luận với cậu ấy về đề tài này thật cụ thể mới được”.

Tưởng Tiêu Đan cười theo: “Nói giỡn thôi mà, ngàn vạn lần đừng coi là thật. Cậu bận cứ viết tiểu thuyết của cậu đi thôi, tớ phải đi làm đây”. Nếu lời này bị Dương Phàm nghe được nhất định anh sẽ tìm cô ‘tính sổ’!

Tưởng Tiêu Đan chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng: “Đúng rồi, Tiểu Vân, mấy ngày nay sao không thấy Lý Thiên Vũ qua đây vậy!”

Chu Tiểu Vân nói: “Gần đây anh ấy phải tăng ca suốt, trong công ty khá được trọng dụng nên điều anh ấy sang tổ khai thác phần mềm (software). Nghe đâu gần đây đang triển khai một phần mềm có trí năng, bận rộn đến mức không có cả thời gian ăn cơm. Mỗi ngày có thể bớt chút thời gian gọi điện cho tớ đã không tệ.”

Nhắc tới chuyện này, Chu Tiểu Vân hơi nhớ Lý Thiên Vũ.

Gần một tuần không được gặp anh, bình thường anh luôn quanh quẩn bên người cô nên không cảm thấy, một khi bên cạnh không có bóng dáng người này… cô mới phát hiện mình thấy trống trải, làm chuyện gì cũng không có tinh thần,

Chu Tiểu Vân thấy Lý Thiên Vũ bận đến mức đầu óc choáng váng, không nhẫn tâm nói chuyện của Phương Nam cho anh biết. Thầm nghĩ đoạn thời gian này Phương Nam tự nhiên sẽ biết khó mà lui, nên cô không muốn anh thêm phiền não.

Tưởng Lý Thiên Vũ tăng ca vài ngày là xong, ai ngờ đến tận cuối năm mới kết thúc. Cuối cùng mãi tới hai mươi tháng chạp mới lại thấy người.

Chu Tiểu Vân bị Lý Thiên Vũ trước mắt dọa sợ. Râu ria xồm xoàm, tóc cũng dài, đừng nói là hai tháng qua anh không hề tắm nhé!

Có điều tinh thần Lý Thiên Vũ không tồi, không đợi được đã vội vàng ôm Chu Tiểu Vân, hôn cô tới mức không thở nổi.

Sau khi thân thiết một phen, Lý Thiên Vũ rốt cuộc giải tỏa được đói khát, ôm Chu Tiểu Vân kể một loạt về những ngày vừa qua.

Mặc dù không hiểu lắm một số từ ngữ anh nhắc đến, Chu Tiểu Vân vẫn mỉm cười lắng nghe. Đột nhiên cô có cảm giác an tâm hẳn.

Cứ nằm trong lòng anh thế này, bất kì lúc nào cũng ngủ ngon.

Lý Thiên Vũ thấy bộ dạng của Chu Tiểu Vân, có chút bất mãn: “Nằm trong lòng anh mà em không nghĩ tới điều gì khác à? Không bằng chúng ta…”. Những lời còn lại nói thầm bên tai Chu Tiểu Vân.

Chu Tiểu Vân mặt đỏ bừng bịt miệng anh.

Vậy mà anh nói là ‘không cần’? Suốt ngày mê hoặc dụ dỗ cô, hại cô hiện tại vừa thấy anh cũng có chút ‘rục rịch’.

Đều bị mấy lời nói vừa rồi của anh phá hỏng hết rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui