Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Sau khi xong việc, Lý Thiên Vũ tuân thủ lời hứa dẫn mọi người đi bar. Chu Tiểu Vân tự nhiên cũng đi theo.

Mẫn Dung điều chỉnh tâm trạng một chút, giả vờ không sao đi cùng. Trên đường đi, cô ta cố ý nói chuyện với Lý Thiên Vũ. Vì có quan hệ đồng nghiệp, anh không thể bỏ mặc Mẫn Dung, đành ứng phó mấy câu.

Ánh mắt Mẫn Dung quét qua Lý Thiên Vũ liếc về phía Chu Tiểu Vân bên cạnh, mang theo một chút khiêu khích. Nghĩ thầm tôi không phải người dễ dàng buông tay!

Chu Tiểu Vân vẫn duy trì nụ cười dịu dàng, trong lòng lại hạ quyết tâm đêm nay phải giải quyết xong vị “Tình địch” này! Chị gái à, đàn ông tốt rất nhiều! Với điều kiện của chị không lo không tìm được, đàn ông của tôi, chị đừng hòng cướp!

Cuối cùng cô đã cảm nhận được tâm trạng của Lý Thiên Vũ đối với Phương Nam. Không liên quan đến uy hiếp hay không uy hiếp, chỉ biết có một người tồn tại như vậy đã là chuyện khó chịu đựng. Người trong tim mình từng giờ từng phút bị người khác mơ ước, có ai chịu nổi tư vị này?

Tới quán bar, mọi người gọi rượu.

Lý Thiên Vũ cầm cốc của mình, thấp giọng hỏi: “Tiểu Vân, em muốn uống gì không?”

Chu Tiểu Vân nghĩ một lúc, nói: “Không uống rượu, cho em ít nước trái cây!” Bên cạnh còn có người nhìn chằm chằm, không phải là thời điểm thích hợp uống rượu.

Mẫn Dung vừa vặn tương phản, rót một chén uống cạn, thấy Chu Tiểu Vân cười mà không cười nói: “Thực sự là nữ sinh ngây thơ a, còn uống nước trái cây.” Ngụ ý rất rõ ràng, giễu cợt cô quá non, đến quán bar mà uống nước trái cây.

Chu Tiểu Vân mỉm cười nói: “Đúng vậy, tuổi tôi nhỏ hơn anh chị một chút, không quen uống rượu. Nhưng mà xin khuyên Mẫn tiểu thư một câu, phụ nữ đi đâu nên uống ít rượu thì hơn. Uống nhiều quá rất dễ thất thố, khó tránh khỏi để lại ấn tượng không tốt.”


Những câu rất mềm mại nhưng đều giấu kim.

Nhỏ tuổi? Đó là ám chỉ Mẫn Dung lớn tuổi, không trẻ đẹp bằng cô.

Uống ít rượu? Ý nói phái nữ uống rượu sẽ khiến người ta có cảm giác thô lỗ.

Mẫn Dung sửng sốt, không ngờ Chu Tiểu Vân nhìn như nhu nhược lại nói ra những lời trong bông có kim. Nhìn như nhẹ nhàng, ngẫm nghĩ kĩ, trong lời có ý a!

Cánh đàn ông ngồi với nhau khó tránh khỏi khoác lác, căn bản không ai chú ý đến hai cô gái “giao chiến”.

Lý Thiên Vũ liên tục nhìn sang bên này, bị đồng nghiệp cười nói: “Được rồi, đừng nhìn nữa, bạn gái cậu vẫn ngồi đó! Nào nào, chúng ta cạn ly.”

Lý Thiên Vũ nghĩ cũng đúng, dù sao đông người ở đây. Mẫn Dung có thể nói gì với Chu Tiểu Vân? Hơn nữa, cô ấy không dễ bị người khác bắt nạt. Anh thả lỏng uống rượu với các đồng nghiệp, mấy người vui vẻ cụng ly.

Mẫn Dung liếc nhìn Lý Thiên Vũ, cố ý nói những chuyện về anh ở chỗ làm việc: “Thiên Vũ vào công ty rất được quản lý bọn tôi thưởng thức, tăng tiền lương mấy lần, còn làm tổ trưởng. Gần đây, anh ấy có thể được cất nhắc lên làm quản lý ngành. Trẻ tuổi như anh ấy lại thăng tiến nhanh là chuyện cực kì hiếm thấy trong công ty. Ở công ty có rất nhiều nữ đồng nghiệp có ý với anh ấy!”

Trong đó bao gồm cả chị! Chu Tiểu Vân nhìn Mẫn Dung, nghĩ thầm không thể khinh thường cô gái này. Cô ta biết dùng ưu thế làm cùng để đả kích mình.

Chu Tiểu Vân cười nói: “Việc này Thiên Vũ thường kể với tôi, dù sao vẫn phải cảm ơn chị luôn quan tâm đến anh ấy.”

Mẫn Dung tự làm mất mặt.

Im lặng một hồi, Chu Tiểu Vân nhàn nhã uống nước trái cây của mình.

Mẫn Dung lại nói: “Đàn ông ưu tú như Thiên Vũ, hẳn là cần một cô gái tốt ở bên cạnh, tốt nhất phải có tài năng trợ giúp anh ấy trong sự nghiệp. Như vậy, sau này anh ấy mới có thể phát triển tốt hơn.”

Chu Tiểu Vân cười lạnh trong lòng, nói như vậy có phần quá không coi ai ra gì. Cô ta thật sự cho rằng tính cô rất tốt, mặc người xoa nắn chắc? Hừ! Dám nói bậy trước mặt cô. Quá đáng giận!

Đã như vậy, cô không cần khách khí.

—————————————————-

Nụ cười Chu Tiểu Vân chợt tắt nói: “Mẫn tiểu thư, không phải người chị nói là chính mình chứ!”


Mẫn Dung mở to hai mắt, không dám tin Chu Tiểu Vân nói trắng ra!

Chu Tiểu Vân không nhìn vẻ mặt Mẫn Dung kinh ngạc, không nhanh không chậm nói: “Tôi và Thiên Vũ hiện nay tình cảm rất tốt, gia đình hai bên đã gặp mặt. Nói cách khác, chúng ta lấy kết hôn làm tiền đề qua lại. Vì thế, nếu Mẫn tiểu thư có ý định với Thiên Vũ, sợ rằng phải thất vọng rồi. Tôi nghĩ, anh ấy không thể yêu ai khác ngoài tôi. Tôi cũng không cho bất kỳ cô gái này có cơ hội này. Nếu không có gì bất ngờ, sang năm chúng tôi định kết hôn. Đến lúc đó, nhất định mời chị đến dự, rất hân hạnh được đón tiếp!”

Mẫn Dung á khẩu, trên mặt như bị tát một cái, vô cùng khó coi.

Chu Tiểu Vân không hề hối hận về lời mình nói. Bình thường tính tình cô ôn hòa, nhưng không có nghĩa cô không có một mặt khác. Với loại phụ nữ này, mình có ôn hòa chính là xin lỗi bản thân!

Mẫn Dung chỉ cảm thấy mình thất bại thảm hại. Người ta ân ân ái ái, ngọt ngào như mật, anh tình em nguyện, sắp kết hôn, bản thân đơn phương một phía tính làm gì?

Nhìn lại Lý Thiên Vũ, ánh mắt thường thường rơi xuống người Chu Tiểu Vân, từ đầu tới cuối chưa từng liếc nhìn cô lấy một lần. Trong mắt anh, ngoại trừ Chu Tiểu Vân, không có ai khác.

Ban nãy sao mình lại nói thế? Tự rước lấy nhục! Mẫn Dung không chờ nổi nữa, vội vã nói với đồng nghiệp “Xin lỗi, tôi không thoải mái, về trước” rồi bỏ đi.

Cánh đàn ông hai mặt nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra. Anh chàng đầu đinh kia vẫn thích Mẫn Dung, thấy Mẫn Dung tinh thần sa sút, vội vàng đuổi theo.

Lý Thiên Vũ liếc nhìn Chu Tiểu Vân, trong lòng có sổ. Xem ra, chắc chắn Mẫn Dung và Tiểu Vân nói gì đó! Chỉ là không ngờ Tiểu Vân dịu dàng, ít nói có thể làm Mẫn Dung nhanh mồm nhanh miệng tức chạy mất!

Trong lòng anh thầm đắc ý, không hề có chút đồng tình với Mẫn Dung. Tiểu Vân giống như một đấu sĩ, đuổi tình địch đi. Hì hì!

Lý Thiên Vũ mải nghĩ, cảm thấy đây mới là tình yêu thật sự của mình. Trong tình yêu cần gì phong độ? Phải giữ người mình yêu sâu đậm thật chặt! Ùm, sau này gặp tên nào có ý với Tiểu Vân, anh cũng giải quyết như thế.


Thiếu đi hai người, những người khác không còn tâm trạng ngồi tiếp. Sau khi Lý Thiên Vũ thanh toán, ai về nhà nấy.

Lý Thiên Vũ ôm Chu Tiểu Vân đến tận cửa nhà, lấy chìa khóa ra mở cửa, hiếu kỳ hỏi cô đã nói gì với Mẫn Dung. Chu Tiểu Vân kể lại tỉ mỉ tình huống lúc đó cho anh nghe.

Lý Thiên Vũ không nghe thấy cái khác, chỉ nghe câu ở giữa đã hài lòng hô: “Tiểu Vân, thực sự em định sang năm hai ta kết hôn sao?”

Sang năm, không phải là Chu Tiểu Vân tốt nghiệp nghiên cứu sinh à?

Tốt nghiệp rồi kết hôn, chẳng phải còn có nửa năm nữa? Sớm hơn một năm với thời điểm Chu Tiểu Vân định ra: hai mươi lăm tuổi lấy chồng.

Nghĩ tới đây, Lý Thiên Vũ rất vui sướng. Chu Tiểu Vân cười, không trả lời.

Lý Thiên Vũ dại gái, cười nói: “Đi, chúng ta lên giường thảo luận vấn đề này đi!”

Chu Tiểu Vân đỏ mặt, cấu anh.

Lý Thiên Vũ kêu đau một tiếng, sau đó ôm lấy cô.

Dưới đây tỉnh lược mấy ngàn chữ……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận