Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

“Tôi không muốn nghe anh nói nữa”, Chu Tiểu Vân gạt tay Lý Thiên Vũ, nước mắt giàn rụa, trước mắt mơ hồ. Cô tiếp tục đi về phía trước.

Lý Thiên Vũ không ngờ Chu Tiểu Vân phản ứng lớn như vậy. Trong ấn tượng của anh, vợ anh rất hiền lành, chưa bao giờ cô tức giận đến vậy. Trong lòng không khỏi hối hận. Sớm biết thế đã không cần mặt mũi. Mặt mũi có quan trọng mấy cũng không quan trọng bằng vợ!

“Tiểu Vân, em đừng giận. Mấy ngày nữa, cậu ấy trả tiền, lúc đó anh sẽ nghe lời em, đến chỗ cậu vay tiền. Chúng ta mua nhà mới sống hạnh phúc với nhau…”

Chu Tiểu Vân kinh hãi nhìn chiếc xe tải đang lao nhanh đến sau lưng Lý Thiên Vũ. Lúc này, mắt cô bỗng trở nên vô cùng tinh tường, mọi chuyện phát sinh trước mắt đều biến thành cảnh quay chậm. Cô nhìn thấy người lái xe tải cố đạp phanh nhưng phanh không ăn. Bánh xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Chiếc xe “từ từ” lao về phía cô và Lý Thiên Vũ.

Lý Thiên Vũ còn nói gì đó với cô nhưng cô không rõ nghe lắm, cô chỉ biết mình dùng hết sức lực đẩy anh ta ra, sau đó thì “UỲNH” một tiếng vang thật lớn.

Toàn thân đau nhức, ý thức không còn, không muốn gì hết, không thể suy nghĩ gì hết…

Đây là cảm giác “Chết” sao? Cô được… giải thoát rồi sao…


Hình ảnh cuối cùng đập vào mắt chính là vẻ mặt sợ hãi của Lý Thiên Vũ…

Nếu như cô có một cơ hội nữa, cô mong muốn cuộc sống thế nào?

Dường như nghe thấy một giọng nói từ cõi hư vô mờ ảo. Mờ mịt, không nghe rõ.

Nếu như mình được ban tặng một cơ hội nữa, mình muốn cuộc sống như thế nào?

Nếu như tôi được ban tặng một cơ hội nữa, tôi muốn đi học sớm, chăm chỉ đọc sách, đi thi đứng hạng nhất, bù đắp cho lúc nhỏ luôn bỏ bê việc học…

Nếu như tôi được ban tặng một cơ hội nữa, tôi muốn học thêm một môn nào đó, không thể không có sở trường, tuyệt đối không…

Nếu như tôi được ban tặng một cơ hội nữa, tôi muốn thay đổi cuộc sống nghèo khó của gia đình, tôi muốn giúp ba mẹ kiếm tiền, làm gia đình trở nên giàu có…

Nếu như tôi được ban tặng một cơ hội nữa, tôi muốn khiến anh trai tôi không cả ngày chỉ biết đánh nhau, làm một thanh niên tốt …

Nếu như tôi được ban tặng một cơ hội nữa, tôi muốn em trai tôi không phải uống thuốc cả ngày, khoẻ mạnh hưởng thụ cuộc sống…

Nếu như tôi được ban tặng một cơ hội nữa, tôi muốn em gái tôi không suốt ngày làm nũng lấy lòng, chia bớt sự yêu thương cha mẹ dành cho tôi…

Nếu như tôi được ban tặng một cơ hội nữa, tôi muốn thi đỗ một trường đại học tốt, được phân vào làm trong quân đội, vừa hãnh diện, vừa đủ nuôi sống bản thân…

Nếu như tôi được ban tặng một cơ hội nữa, tôi muốn hưởng thụ cuộc sống của một người độc thân, không kết hôn sớm, sinh con sớm nữa,…

Nếu như tôi được ban tặng một cơ hội nữa, tôi sẽ tìm một người đàn ông có học vấn, thu nhập cao, yêu thương người đó, đến năm ba mươi tuổi mới kết hôn…


Nếu như tôi được ban tặng một cơ hội nữa…

Nếu như tôi được ban tặng một cơ hội nữa…

Chu Tiểu Vân mơ mơ hồ hồ, loáng thoáng cảm thấy có gì đó không đúng. Mình đang ở đâu, bệnh viện chăng?

Cô cố gắng mở mắt ra, lại phát hiện trước mắt đen kịt. Hoàn toàn hắc ám, không hề có ánh sáng. Bản thân cô rất nhẹ, như không có trọng lượng, đang bay bay, không chút tin tức.

Đây là nơi nào? Chu Tiểu Vân cố gắng nhìn, nhưng không có đầu mối, cô phát hiện mình không có một chút hoảng loạn. Tựa hồ bóng tối quỷ dị trước mắt là điều bình thường, cô không có thân thể, như một cơn gió, một đám mây trôi mãi.

Chẳng lẽ đây là địa phủ? Trí nhớ bị xe tải tông vào người rất đau còn mới mới mẻ. Bị tai nạn như thế, chắc chắn cô không thể sống được. Như vậy, chắc cô đã chết. Giờ cô đang trên đường đến âm tào địa phủ chăng?

Trừ nỗi lo lắng cho con gái, cô không muốn nghĩ đến kiếp trước của mình nữa. Cuộc sống thất bại kia đã kết thúc không phải chuyện xấu…

Quả nhiên cô vẫn yêu Lý Thiên Vũ! Cho dù tức giận đến mấy, cô cũng không muốn anh chết. Nếu chỉ có một người còn sống, hãy để anh sống tiếp, mong rằng anh sẽ chăm sóc tốt con gái của bọn họ…

Trong bóng tối lại vang lên giọng nói kia:


“Chu Tiểu Vân, cô bất mãn với cuộc sống như vậy, cô bằng lòng sống lại lần nữa không?”

Không biết ở đâu ra dũng khí, Chu Tiểu Vân dùng sức hét lên, “Tôi đồng ý, Tôi đồng ý, Tôi đồng ý…”

Nhưng cô không phát ra thanh âm nào, chỉ có trong lòng vẫn quanh quẩn ba chữ kia: Tôi đồng ý… Tôi đồng ý… Tôi đồng ý… Tôi đồng ý…

“Ta thành toàn cho tâm nguyện của cô, cô muốn quay về lúc mấy tuổi?”

Quay về lúc mấy tuổi?

Cô suy nghĩ cẩn thận, về lúc sáu tuổi đi! Lúc đó mình còn đang ở nhà ngây ngốc, chỉ biết ôm em trai em gái, nếu có thể đi học sớm, có thể thi lên đại học thì tốt….

“Vậy cô hãy trở về năm sáu tuổi đi…”

Sau khi nghe xong, Chu Tiểu Vân cảm thấy choáng váng, cả người bay vào một thông đạo hắc ám trải dài vô cùng vô tận…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui