Lương Trung Vũ có quyết định trong lòng rồi nên không lấn bấn nữa. Buổi sáng thức dậy liền đi phòng tập, mặc kệ nghĩ thế nào trong đầu, bề
ngoài vẫn cười nói như thường với Thụy Khanh. Thụy Khanh không nhận thấy điều gì khác lạ, chỉ thấy vui vì không còn phải tập một mình rồi mất
công ứng đối với mấy người đàn ông lân la làm quen.
Lương Trung Vũ nhìn Thụy Khanh theo lệ thường mang nước cho anh, hôm nay là một
bình kiwi thơm mát. Người chẳng bao giờ uống nước hoa quả như anh mà
cũng có ngày nghiện thứ nước này của cô ấy, có lẽ là do tâm lý, nên khi
uống cảm thấy đặc biệt ngon, không giống như hoa quả tươi đậm đặc, mà
giống như thanh nhẹ, hương vị thoang thoảng, tinh khiết, rất dễ uống.
Lương Trung Vũ nói với Thụy Khanh, giọng hơi chua chát:
- Người nhà em có lộc ăn thật đấy! Thứ gì từ tay em làm ra cũng đều có hương vị đặc biệt.
Thụy Khanh cười:
- Phụ nữ khi có gia đình rồi thì phải thường xuyên vào bếp, lâu dần thì có kinh nghiệm thôi. Cũng không phải tài giỏi gì.
- Ai nói. Nấu ăn là cần có khiếu đấy. Dì anh nấu ăn rất ngon, kể cả bí đỏ anh ghét nhất dì nấu anh thấy cũng không phải không chấp nhận được.
Nhưng bà ngoại anh thì vụng về lắm, đến luộc rau còn nát, đã thế còn đỏ
lừ. Ông ngoại anh thường nói bà là chuyên gia chăn lợn. Vì thế tay nghề
của dì anh được rèn từ nhỏ, mẹ anh thì giống bà, món mẹ anh nấu chỉ là
ăn vào không ngộ độc thôi.
Thụy Khanh nghe anh kể với giọng hài hước cũng bị cuốn hút, cười không ngừng. Không khí giữa hai người duy
trì thân thiết. Lương Trung Vũ hẹn giờ đến đón Thụy Khanh rồi hai người
chia tay ở cửa phòng tập. Lương Trung Vũ không muốn hỏi đến người đàn
ông của Thụy Khanh, cảm giác như bị mắc họng vậy. Bấm bụng nghĩ, mặc kệ
lúc đó người kia có đi cùng không anh cũng phải tỏ ra bình thường, không thể gây rắc rối cho cô. Anh nhất định chỉ có thể coi cô là em gái.
Chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đối mặt, Lương Trung Vũ đúng hẹn đến cổng nhà Thụy Khanh đứng chờ.
Nghe tiếng còi xe, Thụy Khanh từ trong nhà đi ra. Cô luôn thích đúng giờ nên đã sẵn sàng từ lâu. Trước khi đi đã dặn dò Lâm Anh, My Anh một hồi
rồi nên yên tâm để con ở nhà, hai đứa biết mẹ đi lấy xe ô tô mới về cũng vui vẻ chờ đợi, hứa sẽ ngoan ngoãn chỉ chơi trong nhà.
Lương
Trung Vũ thấy Thụy Khanh đi một mình, nhất thời không nhịn được mà tươi
tỉnh hơn, anh xuống xe mở cửa ghế phụ cho cô ngồi vào, ngó nghiêng một
hồi, thấy chắc chắn chỉ có mình cô mới hỏi:
- Đi được chưa em?
- Dạ, đi thôi anh.
Advertisement / Quảng cáo
- Ừm.
Lương Trung Vũ khởi động xe liền phóng đi. Trên đường Thụy Khanh sực nhớ ra một chuyện, cô vội hỏi:
- Anh Trung Vũ, em có nói với anh là đặt xe màu trắng không nhỉ?
Lương Trung Vũ mỉm cười nhìn cô nói:
- Không có, em bảo toàn quyền anh lựa chọn.
- Ặc!!
- Sao thế? Có gì không ổn à?
- Không có gì, vậy anh đặt màu gì cho em thế?
Lương Trung Vũ cũng không trêu cô:
- Em mệnh thủy, chiếu theo ngũ hành thì kim sinh thủy nên anh chọn cho em màu trắng. Có được không?
Thụy Khanh thở phào, cô vỗ ngực:
- May quá, anh đặt đúng màu rồi. Nếu không về nhà lại khổ với My Anh.
- My Anh?
Lương Trung Vũ nhớ đó hình như là tên con của Thụy Khanh. Thụy Khanh nói:
- Vâng, là bé thứ hai của em. Con bé có tật xấu là đã thích gì thì thích
bằng được, từ lúc nó nhận thức được đến nay, tất cả đồ dùng của con bé
đều phải có màu trắng. Nếu mang xe về màu khác em không dám chắc con bé
có đòi mang đi đổi hay không.
Lương Trung Vũ nghe cô nói về con, giọng thì chê trách nhưng không giấu được trong đó niềm hạnh phúc tràn đầy của người mẹ.
Nghe cô nói xong hai người cùng cười lên. Lương Trung Vũ nói:
- Con bé đáng yêu lắm. Con trai em tên là Lâm Anh nhỉ? Thằng bé mấy tuổi rồi?
- Lâm Anh bảy tuổi ạ, đang học lớp hai.
- Ồ, anh đúng là bị bất ngờ. Trước đây chưa bao giờ nghe em nói đến gia đình, anh lại tưởng em còn chưa lấy chồng.
Giọng Lương Trung Vũ có chút chua chát.
- Hình như đúng là chưa có lúc nào em nói. Nhưng phụ nữa ở tuổi em nào có mấy người chưa lấy chồng. Em thì cá biệt hơn chút thôi, lấy chồng sinh
con sớm hơn chút chút.
Nói xong Thụy Khanh lại tự cười. Lương Trung Vũ nhìn cô, anh nói:
- Là người đàn ông kia có phúc!
Thụy Khanh chợt ngưng lại, rồi cười như tự giễu. Lương Trung Vũ thấy cô trầm mặc không nói nữa, trực giác cho anh biết có chuyện gì đó khác lạ.
Nhưng lại không biết nên nói gì, sợ sai.
Thụy Khanh nhìn ra cửa sổ một lúc, cô cất giọng bình thản:
- Không đâu, anh ta không tiếc phúc.
- Sao?
Lương Trung Vũ căng thẳng trong lòng, hỏi.
Thụy Khanh quay qua nhìn Lương Trung Vũ rồi lại nhìn ra đường phố tấp nập, cô chầm chậm nói:
- Anh Trung Vũ, thực ra em là người phụ nữ thất bại. Trước đây chưa bao
giờ đề cập đến có lẽ là do em hèn nhát, em không dám nhìn thẳng vào thất bại của bản thân. Rằng em không phải là người thành công trong việc duy trì mối quan hệ tình cảm. Nhưng nay thì đã đỡ hơn rồi, không phải em
phủ nhận là nó sẽ không tồn tại. Thực ra… em đã ly hôn rồi.
Lương Trung Vũ tâm thần như có ngọn sóng lớn đánh vào, mượn đèn đỏ trên đường dừng lại, bình tĩnh đôi chút. Thụy Khanh không để ý đến thái độ như sốc nặng của Lương Trung Vũ, cô đã không còn buồn nhiều về chuyện đã qua
nữa, chỉ là đôi khi nghĩ đến vẫn có chút cảm khái, có chút không cam
lòng mà thôi.
Lương Trung Vũ không hiểu cảm giác của mình lúc
này là gì. Là vui mừng khi cô đã không là của người khác hay buồn cho
cuộc sống không trọn vẹn của cô. Lại thấy căm ghét người đàn ông kia,
ngay từ khi trông thấy người đó, anh đã thấy hắn không xứng với cô rồi.
Hóa ra cảm giác của anh rất chuẩn!
Lương Trung Vũ lát sau mới lấy lại giọng của mình:
- Anh rất tiếc!
Advertisement / Quảng cáo
Thụy Khanh lắc đầu:
- Không sao, qua rồi ạ, em cũng đã không còn buồn nữa.
Lương Trung Vũ nhìn Thụy Khanh, giọng anh trầm hẳn:
- Anh ta thật không có mắt.
Thụy Khanh nghe anh nói thế thì bật cười, cô nói:
- Nếu anh thấy em một năm trước có khi anh không nói thế đâu.
- Sao chứ?
Lương Trung Vũ hơi bất ngờ, thắc mắc vì sao cô lại nói vậy. Thụy Khanh nói nhẹ tênh.
- Trước đây em rất béo, nặng hơn 70 cân cơ. Nên em bị ghét bỏ đấy.
Lương trung Vũ siết chặt tay lái, hỏi:
- Vậy em giảm cân vì anh ta sao? Hôm trước thấy cả nhà đi với nhau là đã hòa hợp rồi?
Thụy Khanh cười khổ, cô nói:
- Thời gian đầu có hơi sốc nên em giản cân nhanh. Sau em nghĩ, không vì
ai thì cũng phải vì mình, nên em đi tập luyện. Nhưng đúng là giảm cân
xong thì rắc rối kéo đến nhiều, vậy nên mới gặp anh.
Lương Trung Vũ nghĩ đến hai lần mình gặp cô cũng cười, lại nghe Thụy Khanh nói tiếp:
- Em không hòa hợp với bố bọn trẻ, thất bại một lần là đủ, em không muốn
mình treo cổ hai lần trên cùng một thân cây đâu. Hôm trước chỉ vì bọn
trẻ nên em mới cho con đi chơi cùng bố chúng thôi.
Lương Trung
Vũ nhìn Thụy Khanh thật sâu. Bây giờ cô có thể nói thản nhiên như thế,
còn có thể nói đùa, nhưng không biết lúc trước đã chịu áp lực và uất ức
đến thế nào mới vượt qua được. Trong lòng lại trào ra niềm thương xót,
thứ tình cảm chỉ là cảm mến lâu nay như sâu hơn một bậc. Anh đột nhiên
có một ham muốn được bảo về người phụ nữ này, muốn bao bọc cô trong vòng tay mình, muốn giành cho cô tình yêu thương mà cô đáng được nhận.
Hai người nói chuyện trên đường đi, chẳng mấy đã đến Showroom xe.
Thụy Khanh nhìn chiếc xe mới mà không kìm được sự vui vẻ trên khuôn mặt. Xem xét một hồi, Thụy Khanh nói với Lương Trung Vũ:
- Nó còn đẹp hơn trong hình anh cho em xem nữa! Cảm ơn anh, chiếc xe này em rất thích!
Lương Trung Vũ cũng thở phào, thật may là cô thích chiếc xe anh chọn.
Nghe cô nói cũng chỉ cười, chiếc xe có giá một tỷ rưỡi anh chỉ cho cô đó là giá xe đời cũ từ hai năm trước. Chiếc xe này là bản đủ đã được cải
tiến, cũng là chiếc xe mới nhất trong dòng Audi A5. Tất nhiên anh muốn
dấu giá trị thực của chiếc xe thì cũng sẽ bố trí để cô không nghi ngờ,
kể cả trên hóa đơn cũng chỉ có giá một tỷ rưỡi. Anh nhìn cô bằng ánh
mắt dịu dàng.
- Ơn huệ gì chứ, coi anh là người xa lạ sao? Em thích là được rồi.
Thụy Khanh cười, có vài lời đôi khi nói ra là cần thiết mà. Nhưng thấy anh
nói vậy cô cũng không khách sáo nữa, cùng anh hỏi vài thông tin với
người bán hàng. Sau đó Thụy Khanh lấy thẻ ra thanh toán, số tiền lớn
bằng 1/4 tài sản hiện có của cô. Nhưng của đáng tiền, Thụy Khanh vẫn cảm thấy tiêu mà không phí.
Sợ hai con đợi ở nhà lâu, thanh toán
xong Lương Trung Vũ cùng Thụy Khanh lên xe mới lái về nhà. Lương Trung
Vũ vẫn là người cầm lái vì Thụy Khanh còn chưa lấy bằng, xe của anh có
một nhân viên lái theo sau hai người.
Lương Trung Vũ và Thụy
Khanh vừa ra khỏi cổng showroom Trần Cường Việt đã nhận được thông tin
từ quản lý cửa hàng kèm một vài bức ảnh chụp lưu niệm của hai người.
Trần Cường Việt không khỏi nhướng mày, cười nhẹ nói thầm: “ Anh chàng
này hóa ra cũng là anh hùng không qua được ải mỹ nhân.”
Cô gái
trong ảnh nhìn trẻ trung nhưng lại toát ra phong vận thành thục, nụ cười không rực rỡ lại có thần thái điềm đạm, ăn vận nhẹ nhàng nhưng quý
phái. Hóa ra gu của thằng bạn anh là thế này, chẳng trách sao những cô
nàng trang điểm đậm, ăn mặc sành điệu, thời thượng trong những cuộc vui
của bọn họ đến gần mà thằng này vẫn mặt không đổi sắc, chỉ cười ấm áp
rồi dùng giọng điệu bình thản đuổi khéo người ta.
- “ Ai, cảm rồi đây!”
Trần Cường Việt cười hắc hắc, anh dám khẳng định bạn mình nảy mầm xuân thật
rồi. Sở dĩ khẳng định là bởi vì trong mấy người bạn thân không ai không
biết, Lương Trung Vũ này nhìn thì như là người ôn hòa nhất trong bọn họ, lúc nào đối xử với người ngoài cũng là dáng vẻ thân thiện. Nhưng để mà
thực sự nhận được sự quan tâm của anh thì lại chẳng mấy ai, ngoài người
thân thiết nhất trong gia đình Lương Trung Vũ ra, cũng chỉ có mấy thằng
bạn vào sinh ra tử cùng đi lính năm đó là nhận được sự đối đãi thật
tình. Bây giờ còn thêm cô gái này nữa.
“ Bù tiền để lấy xe đẹp hơn cho người ta mà không muốn để người ta biết, chẳng biết cậu đang tính toán cái gì?”
Trần Cường Việt bĩu môi, theo anh cái kiểu áo gấm đi đêm thế này là vô
nghĩa nhất. Nhưng là suy nghĩ của bạn nên cũng chỉ làm người đứng xem.
Đang nghĩ ngợi thì có điện thoại reo, Trần Cường Việt bắt máy, khóe
miệng hơi mỉm cười.
- “ Sao hôm nay lại gọi cho anh giờ này? Em không bận sao?”
- “ Bận nữa cũng phải quan tâm ông xã mà, hôm nay chúng mình cắt cơm nhà nhé. Hẹn hò đi!”
Trần Cường Việt nhướng mày, rất vui lòng nói:
- “ Bà xã có lệnh, anh không dám không tuân. Em đang ở công ty à, giờ anh qua đón nhé.”
- “Vâng, anh qua đi, bye bye, lát gặp lại.”
- Ừm, bye, lát gặp.”
Advertisement / Quảng cáo
Chẳng quan tâm đến ai khác được nữa, Trần Cường Việt vơ áo khoác trên
mắc mặc vội rồi ra thang máy xuống tầng lấy xe. Đã lâu rồi không hưởng
khoảnh khắc yên bình với vợ, lòng anh phơi phới lao đến công ty vợ mình.
**
Vừa đi đường, Lương Trung Vũ vừa nói về các tính năng trên xe cho Thụy
Khanh. Đàn ông không ai không có niềm ham mê xe cộ, Lương Trung Vũ cũng
vậy, nên sự hiểu biết của anh về động cơ cũng như tính năng của các tiện nghi trang bị anh thuộc như nằm lòng.
Thụy Khanh chăm chỉ ghi
nhớ những chỉ dẫn của anh, chiếc xe cô học ở trường dạy lái khác với xe
của mình. Rõ ràng là xe của cô cao cấp hơn không chỉ là một chút, nên có khá nhiều điều cần ghi nhớ.
Về đến nhà đã gần 7h tối. Sau
khi nhận được chìa khóa xe của Lương Trung Vũ từ tay nhân viên cửa hàng
xe. Thụy Khanh nói với Lương Trung Vũ:
- Em đã dặn Lâm Anh nấu cơm rồi, giờ chỉ còn nấu một chút thức ăn là xong, anh vào ăn cơm cùng ba mẹ con em luôn nhé!
Lương Trung Vũ ngập ngừng:
- Như thế e không tiện, quấy rầy ba mẹ con em..
Thụy Khanh vội xua tay:
- Anh nói thế là lại thành khách sáo rồi, đáng lẽ em phải mời anh ăn
tiệc lớn, nhưng muộn rồi nên đành để hôm khác.-/Cô cười dí dỏm: - Chẳng
lẽ chê cơm rau em gái nấu sao?
Lương Trung Vũ tất nhiên là muốn chung đụng với cô nhiều hơn, không từ chối nữa, thuận theo câu nói trêu đùa của Thụy Khanh mà nhận lời.
Từ lúc biết cô đã ly hôn anh dường như đã tìm thấy một lối ra cho tình cảm của mình. Dù không biết
cô có chấp nhận hay không, nhưng anh cũng muốn một lần tranh thủ, vì
anh biết lòng mình muốn gì. Anh muốn có cô!