Năm ấy, trước khi nghỉ hè kết thúc tôi đã trở về trường học.
Trong phòng ngủ ký túc xá một người cũng không có, toàn bộ tòa nhà cũng yên tĩnh dị thường, đương nhiên yên tĩnh, bởi vì trước khi trở lại học còn có hơn nửa tháng.
Tôi lừa anh, lừa cha mẹ, nói rằng có hoạt động ở trường, phải sớm đến hỗ trợ.
Chỉ là trường học là nơi duy nhất tôi có thể trốn, tôi không dám nhìn anh.
Các cửa hàng, tiệm cơm xung quanh trường đóng kín cửa, dọc theo đường đi không có người nào, cũng không có xe, cảnh vật tiêu điều.
Tôi đi ở ven đường, không hề có mục đích đến, cuối cùng lựa chọn đi tiệm Internet.
Lúc sau Tết, trong tiệm Internet người cũng không nhiều.
Vốn là muốn chơi game để giết thời gian, lại quên mất tôi thường hay lên mạng chơi game với anh, tôi càng chơi thua càng nhiều, tôi đã sắp bùng nổ, tâm tình kém tới cực điểm.
Chính là vào lúc này, một thẻ nạp tiền game đặt trước mặt của tôi, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Một cậu trai sạch sẽ cười nói, “Mời cậu đó, trước tiên tiêu hỏa đi.
Nhìn cậu chơi game mà đôi mắt đều sắp giết người rồi kìa.”
Cái người kia gọi Trần Tiếu, trước mấy ngày khai giảng đó, tôi cơ hồ vẫn đi theo anh ta cùng nhau chơi đùa, chơi game, hút thuốc, uống rượu, vào quán bar, nói chung làm rất nhiều việc tôi chưa từng nghĩ tới.
Anh ta lớn hơn tôi hai tuổi, học xong cấp ba liền ra làm việc, theo cách nói của anh ta là trải nghiệm cuộc sống.
Chúng tôi mỗi ngày hiểu ngầm đều đến gặp mặt ở tiệm Internet, tôi cuối cùng gọi anh ta là Mười Tám, bởi vì ID trong game của anh ta là “Nụ cười mang mười tám đao”, dù tôi vẫn cảm tấy đó là một cái tên kỳ quái.
Có một lần, buổi tối hai người chơi game đến rất muộn, vốn là muốn trực tiếp chơi suốt đêm, sau đó do quá mệt mỏi nên vẫn dừng “công tác” ở tiệm Internet.
Hai người đi tìm quán nướng, ăn bữa ăn khuya liền uống chút rượu.
Tôi đã quên mất là tại sao, hình như là anh ta nói không muốn về nhà, tôi liền mang theo anh trở về phòng ngủ ở ký túc xá.
Ngày đó cũng là lần thứ nhất tôi hút thuốc, lần thứ nhất hút thuốc lại ngoài ý muốn không có chút không quen nào, không sặc, không nôn khan, không có những cảnh tôi thường gặp trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh.
Lúc trước chỉ ngửi thấy mùi thuốc thôi tôi cũng khó chịu nhưng bây giờ thì lại hút thuốc, nghĩ lại thật đúng là buồn cười.
Chúng tôi dựa vào ban công, bên ngoài dưới 0 độ, nhiệt độ có chút lạnh lẽo, khí trời lại tốt đến kì lạ, mặc dù đã vào đêm, bầu trời lại đặc biệt trong trẻo, thậm chí hiện ra một loại màu xanh đậm, tầng mây tuy rằng không phải một màu trắng tinh nhưng ngược lại cũng không giống màu đen đặc như thường ngày.
Phòng ở tại tầng mười mấy, nhìn ra ngoài ánh đèn từ ở những căn nhà bắt đầu thưa thớt xuất hiện, mãi đến tận xa xa đèn đuốc trở nên dày đặc, phồn vinh dị thường.
Tôi tinh tế cảm nhận mùi khói thuốc lá, vừa bắt đầu nhàn nhạt, sau đó chậm rãi theo đường hô hấp đi vào mà có vị cay cay, có chút muốn sặc nhưng có thể chịu được.
Có lẽ là do rượu và thuốc lá, có lẽ là do bóng đêm khiến người mơ hồ, Trần Tiếu đến gần mặt của tôi, tôi nhìn gương mặt không ngừng phóng đại trước mắt, ý thức biến đâu mất, đến khi môi anh ta sắp chạm vào môi tôi thì tôi mới nghiêng đầu đi tránh ra.
Anh ta ngẩn người có vẻ hơi lúng túng, bất quá cũng không làm gì nữa, chỉ là cười cười sau đó quay đầu nhìn ánh đèn phía xa tiếp tục hút thuốc, tôi cảm thấy cổ họng mình cay cay, nhìn đốm lửa thuốc lá theo thời gian mà cháy càng ngày càng gần đến ngón tay, đột nhiên có chút rõ ràng tại sao luôn có người xem thuốc lá và bia rượu là thuốc giải sầu.
Hôm sau, chúng tôi vẫn cứ mỗi ngày ở tiệm Internet, quán bar, quán đồ nướng, tôi chơi game càng ngày càng tốt, tổ đội với anh ta thắng càng ngày càng nhiều, nhưng sau khi chơi game xong tôi lại uống say đến quên trời đất khiến anh ta phiền toái, nhưng anh ta chưa bao giờ hỏi tôi tại sao, điều này làm cho tôi thoải mái không ít.
Cứ qua vài buổi tối như vậy, chúng tôi không chơi suốt đêm, chỉ uống rượu tán gẫu bên quán rượu ven đường.
Trần Tiếu đem những chuyện anh ta làm mấy năm nay kể cho tôi, sau đó anh ta lại đặc biệt trầm mặc, qua đã lâu mới nói cho tôi biết anh ta phải đi.
Anh trai của anh ta ở quê nhà làm ăn rất tốt, quãng thời gian trước muốn anh ta trở về trợ giúp, tôi biết ban đầu anh ta không nghĩ là đáp ứng, không nghĩ tới anh ta quyết định nhanh như vậy.
Ngay anh ta đi tôi không đi tiễn, chỉ là trước khi đi một ngày anh ta lưu cho tôi một gói thuốc lá nói coi như kỷ niệm, để tôi nhớ đến người cùng tôi hút thuốc lá lần đầu tiên là anh ta.
Vốn mỗi ngày đều chơi đùa với Trần Tiếu, tôi phát hiện mình đã quên mất Hàn Đạc trong quãng thời gian đó, hiện tại anh ta vừa đi, tôi mới phát hiện mình cũng không có số điện thoại của anh ta, sau đó lại bắt đầu cảm thấy cô độc.
Sau ba ngày tôi đều trốn ở phòng ngủ, không có ra cửa, đói thì ăn mì, không đói bụng sẽ không ăn.
Không có ai, không có chuyện gì, tôi càng ngày càng cô tịch, mỗi ngày ngoại trừ ngủ chính là ngẩn người, hoặc là thỉnh thoảng hút mấy điếu thuốc, cố tình thời tiết cũng bất tiện, ngày mưa dầm nhiều khiến người ta buồn bực, suốt ngày không thấy được chút nắng.
Cứ như vậy qua ba ngày, đến ngày thứ tư, tôi cũng không biết là buổi sáng hay là buổi chiều, bầu trời cứ mãi âm u, tôi nhìn mình trong gương, gầy một chút, mặt càng trắng hơn, tái nhợt không có chút máu, râu ria xồm xàm, tóc cũng loạn, quần áo trên người đã sớm nhăn nhúm, thuốc lá Mười Tám để lại tôi đã hút hết, trên người là mùi thuốc lá khó ngửi, quả thật thê thảm.
Tôi cứ như vậy nhìn mình trong gương một lúc lâu, đột nhiên muốn bật cười, cười cười lại bắt đầu khóc, tôi cũng không biết mình bị làm sao, đột nhiên rất muốn tự chửi ầm lên với bản thân, muốn đánh chính mình.
Tôi rõ ràng nếu như tôi không rời đi, tôi rất nhanh sẽ tan nát ở nơi đây.
Rốt cục đi ra khỏi phòng, khí trời vẫn không tốt chút nào.
Tôi chỉ đi lung tung không có mục đích, một con đường tôi lại có thể sẽ đi tới mười lần thậm chí nhiều hơn, đi mệt liền nghỉ ngơi ở ven đường.
Một ngày kia tôi mới phát hiện hóa ra trường học thật sự rất lớn, còn có nhiều nơi tôi còn chưa đến.
Ngày đó trở về phòng, tôi tắm rửa vô cùng sạch sẽ lại giống như muốn rửa đi những dấu vết cũ.Hoàn chương 5..