Tomiya Kage Gekko một sinh viên năm cuối, vì sắp phải thi lên đại học không chỉ thế con cả áp lực về gia đình, bố mẹ cậu luôn ép cậu phải tốt một cách toàn diện và phải đậu đại học chuyên ngành, cậu nhất quyết từ chối đại học chuyên ngành mà muốn vào trường đại học mà mình muốn, nên vì thế cậu đã bị tống ra khỏi nhà.
Sau vài tuần cậu cũng đậu vào trường đại học mà cậu muốn, một cuộc điện thoại gọi tới cậu nhấc máy lên và bị bố mình la mắng.“Mày có biết rằng tao đã mệt mỏi với máy không! Thằng con chết tiệt này mày có nghĩ đến mẹ mày và ông già này không hả, liệu mà về nhà đi tao không còn kiên nhẫn nữa đâu”.Một tiếng cạch to phát ra và cuộc điện thoại giữa hai cha con đã dừng lại,“Ông ta vẫn không thay đổi và mẹ thì vẫn nhu nhược như ngày nào”.Cậu sắp xếp hành lý và bắt đầu ra trạm xe bus, khi cậu ra tới bên xe thi quanh đó có nhưng người như bà mẹ và hai đứa nhọc gần đấy và có một công chức gần đấy.
Mấy đứa trẻ nô đùa với quả bóng, bỗng quả bóng bay ra đường và một thằng nhóc đã chạy ra đường để lấy trái bóng, chiếc bán tải từ xa lao tới vì quá sợ hỡi nên đứa nhóc đã đứng yên Tomiya Kage Gekko lao tới đứa bé.“Arg! Chết tiệt!”.Tomiya Kage Gekko lao tới kịp tời và đẩy đứa bé đi cùng với quả banh, chiếc xe chạy quá nhanh nên cậu đã không né được và một cú va chạm khiến cậu chết đi, mọi thứ dần tối lại nhưng anh cũng có thể thấy mờ mờ mọi người xung quanh đang hoảng loạn gọi xe cấp cứu, cứ thế Tomiya Kage Gekko đã chết.
Khi có thể mở mắt lại xung quanh cậu chỉ là môt khoảng hư không, bỗng một giọng nói vang lên.“Oi, con người, người đã tới đây rồi sao?”.Một cô gái nhỏ đang nằm trên một đám mây đang từ từ tiến tới cậu, vì quá ngạc nhiên nên cậu đã không thể đáp lại.“Ngươi…, ngươi đã chết rồi, nhưng ta có một câu hỏi? Ngươi tại sao lại thảm hại như thế?”.Bị nói thế Tomiya Kage Gekko phản ứng ngay.“Cô, cô nói gì vậy hả? Tôi không thảm hại”.“Vậy tại sao ngươi lại có một đôi mắt lẫn tâm hồn tràn đầy sự tuyệt vọng? Nếu ta nói không nhầm thì ngươi đã trải qua nhiều áp lực nhỉ, sự khinh miệt của gia đình, áp lực học hành, bị lừa dối tình cảm, sự cô đơn và cuối cùng là tuyệt vọng đúng chứ?”.Một nụ cười tự nhiên hiện trên khuôn mặt của vị thần ấy nhưng những lời nói ấy đã chạm sâu vào tâm chí cậu, Tomiya Kage Gekko bất ngờ và tỏ vẻ lo sợ.
Một tiếng thở dài phát ra.“Haiz…, ngươi đừng nên nhớ lại những thứ từ lúc sống nữa, ngươi đã chết và giờ ở đây”.“Vậy tôi sẽ đi đâu đây?”.“Ta sẽ đưa linh hồn người đến cuộc sống mới tại một thế giới khác vì linh hồn của ngươi đã bị lệch khỏi thế giới cũ”.“Lệch… Khỏi sao?”.“Đúng vậy vì sẽ có vài trường hợp những linh hồn bị lệch khỏi thế giới cũ sẽ được đưa đến đây và ta sẽ là người đưa các ngươi đến thế giới khác, ngươi còn câu hỏi nào không?”.“Không”.Một câu trả lời dứt khoát.“Tốt vậy giờ ta sẽ đưa ngươi đến thế giới mới”.Tiếng búng tay vang lên, xuất hiệt một vòng tròn với một đống ký tự kì lạ, một tia sáng phát lên và Tomiya Kage Gekko biến mất sau luồng sáng ấy.
Sau khi được dịch chuyển sang thế giới khác Tomiya Kage Gekko mở mất ra thấy mình đang nằm dưới gốc cây xanh trong một khu rừng, những làn gió nhẹ thôi qua những tán cây xanh, dưới bóng cây được ánh náng rọi qua làm cho Tomiya Kage Gekko nheo mày mở mắt ra.“Uh…, mình… đang ở đâu đây?”.Tomiya Kage Gekko dần dần ngồi dậy dựa mình vào gốc cây, vừa mới tỉnh dậy sau khi bị dịch chuyển tới thế giới khác, biểu cảm của cậu lúc này vẫn bình thản và cũng xen lẫn một cảm xúc vui mừng vì không còn áp lực nào kể từ khi anh chết đi.“Vậy là mình thật sự chết rồi sao, mà thôi vậy”.Tomiya Kage Gekko đứng dậy duỗi cơ thể ra và bắt đầu đi loanh quanh trong khu rừng, trong khi đang loay hoay thì một cửa sổ trạng thái hiện lên.“Hưm…, có lẽ thứ này hay được gọi là bảng trạng thái, mình nên xem xem cô nữ thần đấy nói là có một Đặc ân”.Khi đọc các dòng trạng thái của cậu, mọi thứ vẫn đúng như những gì cậu nghĩ những chỉ số thấp dành cho người mới bắt đầu điều đáng lưu ý nhất là thứ được gọi là đặc ân đấy không khác gì một cái deadbuff vậy.“Gì…, đây trời!”.Thứ hiện trên cửa sổ trạng thái của cậu có tên gọi là “Tái tạo gia tốc cho sự bất diệt”, như cái tên của nó, thứ có thể làm cho người sở hữu kỹ năng này sẽ được bất tử và dừng lão hóa kể tù khi có kỹ năng này nhưng không có gì là hoàn hảo cả vì điểm yếu chí mạng lớn nhất là nếu bị giết chết mà không kịp hồi phục thì sẽ chết.“Haha”.Giọng cười có phần sợ hãi và bất ngờ của cậu, Tomiya Kage Gekko đưa mắt nhìn xuống phía dưới cùng của bảng trạng thái có một một dòng kỹ năng kì lạ, nó không hiện tên hay bất cứ chi tiết nào chỉ có thể nói đó là một biểu tượng với năm kí tự chấm hỏi mà thôi.
Khi đang mãi xem bảng trạng thái của cậu thì có một tiếng nổ lớn làm cậu giật mình.“Chuyện, chuyện gì vậy”.Với một con người mà nói sự tò mò những thứ kỳ lạ và bất ngờ của con người đối với chúng là sự cám dỗ rất to lớn Tomiya Kage Gekko cũng không ngoại lệ, cậu ngay lập tức chạy đến chỗ có tiếng nổ lớn.
Vừa lúc cậy chạy đến thì thì cậu nhìn được là một vụ cướp và trong số đó có 4 cô gái rất giống với con người nhưng đôi tai lại dài hơn bình thường, nếu nghĩ kĩ thì đây có thể gọi là tộc Elf đang bị những tên côn đô bao vây lại.“ÔI ôi, chúng ta chúng mánh rồi”.“Bán mấy con đàn bà này vào chợ nô lệ rất nhiều tiền đấy, hahahaha”.“Nào nào, các cô em không cần phải thế đâu, thay vì đánh với tui này sao mấy cô em không cùng bọn anh vui vẻ tí nhỉ, hahhahaha”.Đứng từ xa có thể thấy rằng 4 cô Elf có ve rất giận dữ khi nghe những lời nói đầy kinh tởm và đáng căm phẫn đấy, khoảng một lúc sau vì số lượng địch quá lớn nên những cô gái Elf bị đánh bại và bị dồn vào góc tường, Tomiya Kage Gekko muốn rời đi vì không thích những thứ phiền phức, những tiếng la hét của các cô gái Elf cùng với tiếng xé vải những âm thanh đó vang lên khiến cho tâm trạng của cậu giống như lúc cứu thằng nhóc khỏi chiếc xe bán tải vậy, một cảm xúc cồn cào khó chịu và ngứa ngáy.“Hê hê, cơ thể con bé này đúng là tuyệ-“.Chưa nói dứt câu một lưỡi dao được chém qua cổ của cơ thể tên côn đồ đang hãm hiếp cô Elf, lưỡi đao ngọt tới mức khi đầu tên côn đồ rơi xuống máu vẫn chưa bắn ra, những tên gần đó thấy thấy phản ứng ngay lập tức.“Mày là thằng chó nào!?”.Hể? mình… vừa mới giết người à? Đây là lần đầu tiên nhưng tại sao mình chẳng có cảm giác gì sau khi giết chết đi một sinh mạng vậy.“Thằng chó kia! Mày dám làm ngơ tao?”.Tên to con lao tới cùng với cây đao lớn hắn lao tới vung cây đao mình xuống phía Tomiya Kage Gekko, khói bụi mù mịt lên những cô Elf tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc và rồi làn khói bụi mờ dần hiện ra bóng dáng của tên cao to, đầu hắn rơi xuống cùng cây đao lớn, tất cả những tên cướp còn lại đều bị hạ ngay lập tức trước khi bọn chúng kịp nhận ra, Tomiya Kage Gekko bước ra từ làn khói với trên áo là một mảng máu cảu tên côn đồ cao to kia và đồng bọn của chúng bắn lên máu anh.
Đôi mắt vô hồn cùng với biểu cảm lạnh ngắt của anh từ từ bước tới chỗ bốn cô gái Elf cởi chói cho họ và lấy áo choàng của tên cướp bị anh hạ mà phủ lên những cô Elf bị rách áo.
Sau khi chứng kiến toàn bộ mấy cô nàng Elf cảm thấy choáng ngợp với sức mạnh áp đảo, nhưng trong số đó vẫn là biểu cảm cảu Tomiya Kage Gekko làm cho các cô rùng mình.“Tên, tên quái nào đây? Hắn, hắn mạnh khủng khiếp”.“Nhưng tại sao tôi lại có cảm giác gì đó, giống như sự tuyêt vong vậy”.Cởi trói xong các cô đứng dậy và định chào hỏi Tomiya Kage Gekko cho lẽ phải nhưng chưa kịp đáp lại thì cậu đã khụy đầu gối xuống và nằm xuống đất.“Cậu ta chết rồi sao?”.“Không, chắc do mết quá chăng, chúng ta có nên mang cậu ấy về làng không?”.“Ô ô, phải đưa về chứ, cậu ấy là ân nhân cứu mạng của chúng ta mà”.Sau khi bàn luận xong các cô gái Elf quyết định mang cậu về làng..