Cuộc Sống Mỹ Mãn

Tống Uyển Yểu sinh ra trong một gia đình giàu có mỹ
mãn, từ năm hai mươi hai tuổi đến nay vẫn luôn thuận buồm xuôi gió .

Cô luôn luôn cảm thấy mình rất hạnh phúc, tuy rằng
điều kiện vật chất tốt tột đỉnh nhưng cô luôn tự giác đối với chuyện ăn mặc, ở
và đi lại chưa bao giờ phàn nàn, như trong sách không phải nói người cảm
thấy thỏa mãn thường có hạnh phúc hơn.

Tựa như cô từ nhỏ cũng rất lạc quan cho rằng cô có cha
mẹ là người lạc quan nhất thế giới này, còn cô là đứa trẻ được nuôi dưỡng tốt
nhất thế giới. Thật ra nói cách khác chính là cha mẹ rất ít phô trương về cuộc
sống của mình với cô, mà cô đối cha mẹ cũng không yêu cầu nhiều. Điều này không
phải nói cô không thương cha mẹ mà chỉ là vì ở chung nên quen mà thôi.

Như cô vẫn có thói quen duy trì một chút khoảng cách
với thế giới này. Người thật sự có thể đi vào thế giới của cô rất ít, chị cô có
thể xem như một người trong số đó.

Chị em nhà họ Tống có tính cách hoàn toàn khác nhau,
một người chân thật mà nhiệt tình, biểu tình trên mặt rất phong phú có
thể đi diễn kịch, một người khác khôn khéo mà lạnh lùng, lâu lâu mới thể hiện
ra một chút biểu tình trên khuôn mặt hoàn mỹ.

Có đôi khi mẹ cô, Bạch Trà cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng
đều là con gái của bà cùng chồng mình làm sao lại có thể khác nhau nhiều như
vậy. Nhưng mà bà cũng thấy thực may mắn vì hai chị em không phải vì tính cách
khác biệt mà trở nên không thân mật mà ngược lại giống góc bù của hai nửa vòng
tròn, cảm tình của hai người đối với nhau tốt vô cùng.

Thời điểm anh rể cô cùng chị hai kết hôn. Từ khi chị
hai gả ra ngoài, ba mẹ cô luôn cảm thán thời gian trôi qua thực nhanh giờ chỉ
còn là dĩ vãng, theo bản năng chưa bao giờ làm cho người ta quan tâm nhiều đến
con gái thứ hai dù cũng là cô gái đã lớn , nhưng khi hồi tưởng lại tại sao cho
tới bây giờ không nghe cô nhắc qua bạn trai gì cả, cũng chưa từng có nam
sinh nào gọi điện thoại về nhà tìm cô.

Dịp Tết nguyên đán, em trai cô Tống Tiểu Sơn từ Mỹ về
nghỉ Noel dài hạn nên cả nhà cùng bác cả ở sân sau ăn cơm. Trong lúc trò chuyện không biết tại sao lại nói đến chuyện nam sinh theo đuổi chị gái cô, khi
mọi người đang trêu ghẹo chị cô thì ba cô đột nhiên hỏi: “Em
gái, có nam sinh nào theo đuổi con không?” (người nhà Tống
Uyển Yểu đều gọi cô là em gái)

Lúc ấy, cô đang ăn thịt bò ngũ vị hương, đột nhiên
sửng sốt khiến cho răng đang cắn thịt bò trượt xuống cắn nhằm vào lưỡi làm cho
cô đau đến nhíu mày, che miệng xoa xoa môi, chợt nghe thấy Tống Tiểu Sơn nói: “Ba,
ba đừng nhắc đến vết sẹo của chị hai nha.”

Vừa dứt lời, ánh mắt của cả nhà đều tập trung trên mặt
cô, dù cho cô đang than thở cũng không thể không nhếch miệng cười cười: “Mọi
người trăm ngàn lần đừng nghe Tiểu Sơn nói lung tung.”

Tống Bắc Lương ngạc nhiên nhìn cô: “Em
gái, không phải thật sự là không có nam sinh theo đuổi con chứ?”

Mọi người đều chờ đáp án của cô, chị gái cô bỗng nhiên
hướng cô nháy mắt mấy cái: “Cho dù người khác muốn theo đuổi
em gái cũng phải có lá gan lớn mới được. Nhớ ngày đó em gái cự tuyệt người đầu
tiên đưa thư tình thì xem ra nếu có nam sinh muốn theo đuổi em gái cũng cần
phải tự mình suy nghĩ kỹ trước.”

Đinh Tiểu Hải cùng Tống Tiểu Sơn đồng thời nhớ tới
chuyện này, mọi người đều cười xòa, chỉ có cô là ngượng ngùng bụm mặt.

“Bác cả, ba mẹ, có lẽ mọi người không biết
chuyện này ? Mọi người nghe xong tuyệt đối có thể sẽ hộc máu thay nam sinh kia,
loại sự tình này ngoài em gái thiên tài này thì người khác thực sự sẽ làm không
được.”

Thật ra sự tình không quá phức tạp, vào thời điểm cô
lần đầu mới vừa học, ở trường trung học có một nam sinh viết cho cô một
bức thư tình, qua vài ngày sau khi làm xong bài, cô một mình chờ người ta trên
đường về lớp học rồi đem thư trả lại cho nam sinh đó. Nam sinh trở lại phòng
học nghĩ rằng cô gái đã tiếp nhận anh ta rồi nên vui sướng mở thư ra chuẩn bị
khoe, chợt hơi mắt trợn tròn vì trong thư có rất nhiều nơi bị bút đỏ sửa lỗi,
cuối cùng còn có lời bình: viết hoàn hảo, cảm tình đầy đủ, nhưng đặc biệt có
chỗ cách dùng từ đặt câu cần châm chước, lần sau viết cho người khác phải chú
ý.

“Chị muốn làm nam sinh kia sao?” Tống
Nhược Yểu trừng mắt to với dáng vẻ thật đáng sợ, “Chị
khẳng định lúc ấy có thể bị tức chết. Nghe nói nam sinh kia có tiếng hiếu chiến
không an phận, thời điểm chị ở ký túc xá trong trường học đều nghe nói qua cậu
ta đánh nhau khiến người khác nhập viện. Không nghĩ tới, chậc chậc, em gái chị
so với người ta còn độc hơn, quả thực là giết người không thấy máu.”

Trên bàn, ba người lớn nhìn nhau, sắc mặt đều phức
tạp, cuối cùng vẫn là bác cả của cô, Tống Nam Thân
thật cẩn thận hỏi: “Sau đó nam sinh kia đâu? Có tìm
em gái gây phiền toái không?”

Cô lắc đầu: “Không có, con không
gặp lại anh ta nữa.”

Tuy rằng việc này nói tiếp, nhưng khi nghe nói mọi
người sẽ cảm thấy cô thật sự độc, rất máu lạnh, nhưng cô tự mình có cách giải
thích, cô từng ở trước mặt chị gái chậm rãi nói:“Chẳng
lẽ em đem thư của anh ta ném vào thùng rác mới chính là tôn trọng hắn ? Hoặc
đem thư trân quý của hắn giơ lên nhưng đồng thời lại cự tuyệt cảm tình
của anh ta, như vậy mới phù hợp ý tưởng mọi người? Thực ra hành động của em có
cái gì không đúng, em còn thật sự xem xong thư của anh ta, tuy rằng không chấp
nhận cảm tình của anh ta nhưng em nhìn theo góc độ của một nữ sinh cho anh ta
những lời khuyên về cách viết thư tình rất chuyên nghiệp, đây là kinh nghiệm
quý giá về sau của anh ta để theo đuổi nữ sinh khác, em cảm thấy anh ta phải
nên cảm tạ em.”

Chị cô nghe xong không thể tưởng tượng được cách nói
này, ở bên cạnh nhìn cô chăm chăm, thì thào nói: “Em
gái ơi, đầu óc của em lớn cỡ nào vậy.”

Nhìn lại vẻ mặt thản nhiên đang che miệng của Tống
Uyển Yểu, Tống Bắc Lương cùng Bạch Trà bỗng nhiên cảm thấy cách giáo dục của họ
đối với con gái thứ dường như không thành công giống như tưởng tượng của họ
vậy.

Từ lúc bắt đầu năm đại học thứ ba, Tống Uyển Yểu đối
với sự chú ý xưa nay chưa từng có của người lớn cảm thấy thực buồn rầu,
dù là bác cả cô hay ba mẹ cô khi tham gia yến hội và tiệc rượu linh tinh đều phải mang theo cô. Đến khách sạn còn không cho cô ăn cơm xong, giống
như tẩy não giới thiệu vô số con trai vừa độ tuổi, không phải thế gia công tử
thì chính là thanh niên tài tuấn, không những phong độ mà còn có khí chất xuất
chúng.

Chờ về đến nhà, cô còn phải lấy cớ từ chối điện thoại
mời của những người con trai đó, cá biệt còn có những người rất chấp nhất đến
nhà thăm viếng, mỗi khi như vậy ba mẹ cô càng nhiệt tình hơn cả cô nữa.

Nhưng may mắn là những người con trai này đều có kiêu
ngạo, cũng không đủ nóng để có thể hòa tan người giống như tảng băng như cô,
dường như mỗi lần đều bị dừng lại sau vài lần hẹn gặp, sau đó sẽ chậm rãi biến
mất trong cuộc sống của cô.

Nhưng trường kỳ bị vây bởi những người tinh anh oanh
tạc hàng ngày khiến cô thực mỏi mệt, cho dù cô tự cho có một trái tim rắn
giống như viên đậu phụ bằng đồng nhưng vì thời gian này kéo dài quá nên trong
lòng cũng bị tạc ảnh hưởng.

Vì hoàn toàn muốn thoát khỏi những ngày như vậy, tại
thời điểm Tống Uyển Yểu vào đại học năm thứ tư thừa dịp cha mẹ đi Italy hưởng
tuần trăng mật kỷ niệm N lần, cô lén lút ghi danh vào hãng hàng không H. Sau vài lần phỏng vấn thi viết, cô cũng thuận lợi được tuyển chọn.

Cha mẹ cô cực lực phản đối, chị hai và anh rể cô
cũng không đồng ý, chị hai cô thậm chí tìm cho cô một lý do thực đáng ghét: “Tiếp
viên hàng không phải luôn duy trì nụ cười vừa phải hòa nhã thân thiện, em
gái, em chắc chắn sẽ làm không được.”

Người nhà cô cũng từng nghĩ tới giấu hồ sơ của cô,
nhưng cuối cùng rốt cuộc không lay chuyển được cô, vì thế cô bắt đầu cuộc sống
ở trên trời bay tới bay lui .

Lúc gặp được Hàn Vệ Vũ thì cô vừa tròn sinh nhật hai
mươi hai tuổi không bao lâu, cũng vừa bị điều đến khoang hạng nhất. Cô vẫn sợ
bị điều đến khoang hạng nhất, khi mới đến công ty huấn luyện của trung tâm hàng
không, cô từng nghe những người khác nói khoang hạng nhất tốt, cơ hội nhiều, cô
không có phản ứng gì. Khi lên trời bay vài lần mới biết được là sẽ có nhiều cơ
hội gặp người giàu có.

Có thể gặp được người giàu hay không đối với
Tống Uyển Yểu mà nói không có gì khác biệt, nhưng thường xuyên bất ngờ gặp gỡ người giàu có sẽ không tốt lắm vì bọn họ thường thường với dáng điệu thân
thiện tặng cô danh thiếp không nói, còn nhất định phải có được số điện thoại
của cô, tức nhất là lúc xuống máy bay còn dùng một loại tư thái khiêu khích nửa
che nửa đậy mời cô đi uống một chén, cô khéo léo cự tuyệt, kết quả ngày hôm sau
cấp trên liền cho biết cô bị khiển trách.

Đến cuối cùng cô rất sợ nên mãnh liệt yêu cầu được
điều đến khoang phổ thông, tuy rằng vẫn tránh không được ngẫu nhiên bị quấy
rầy, nhưng tốt xấu gì đối tượng phục vụ cũng được đổi thành chẳng phải người
giàu có hay nam nữ già trẻ nhưng chắc chắn số lần bị trách cứ giảm đi rất
nhiều.

Vừa nghe nói vừa sắp bị điều đến khoang hạng nhất cô
thực không muốn, nhưng không thể không phục tùng, không nghĩ tới ngày đầu tiên
liền như vậy không hay ho gì gặp được Hàn Vệ Vũ.

Toàn bộ hành trình bay mất hai giờ rưỡi, nếu không
phải máy bay còn đang bay trên trời, cô có loại xúc động muốn một chân đá anh
ta xuống. Cho tới bây giờ cô chưa từng gặp qua hành khách nào khó đối phó
như vậy, một hồi vừa muốn uống trà vừa muốn uống cà phê, qua một hồi kế tiếp
còn nói lạnh muốn một cái chăn nhỏ, cô vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi không tới
hai phút thì bên kia lại nhấn chuông, cô đi qua thì người đàn ông trước mắt với
dáng vẻ vô tội hỏi cô làm cách nào để chỉnh đèn cho bớt sáng.

Đều đáng nói là đang lúc anh ta yêu cầu, Tống Uyển Yểu
tức mà không có chỗ để phát tiết còn phải duy trì vẻ tươi cười, đưa tay giúp
anh ta chỉnh đèn tối lại. Trở lại khoang nghỉ ngơi, các đồng nghiệp khác đều
đồng tình nhìn cô, cùng nhau chuyển ánh mắt qua Sầm Tiểu nói: “Bắt
đầu hai lần mình còn tưởng rằng anh ta có cảm tình với cậu, nhưng chuyện
này thoạt nhìn có thể anh ta với cậu có thù oán gì sâu nặng lắm.”

“Mình không biết anh ta!” Tống
Uyển Yểu nhỏ giọng rống lên, “Người này có phải bị bệnh không
vậy?”

Sầm Tiểu tiến đến trước mặt cô: “Vậy
cậu đừng chọc vào anh ta.”

“Anh ta như thế nào ?”

“Cậu không thấy dáng vẻ của người này tuy
không tệ nhưng khí chất rất hung dữ giống như xã hội đen, những người ngồi bên
trong khoang hạng nhất này gần anh ta giống như là đàn em của anh ta đó.”

Tống Uyển Yểu cười cô: “Có
phải cậu xem phim quá nhiều không vậy ?”

Sầm Tiểu vừa định phản bác, bên kia lại nhấn chuông ,
vẻ mặt cô tỏ vẻ thích chí vỗ vỗ sau lưng Tống Uyển Yểu: “Đi
đi.”

Tống Uyển Yểu hít mấy hơi thở thật sâu, giữ vẻ tươi
cười khéo léo, mới đưa tay vén rèm lên đi đến bên người con trai đó: “Anh
à, xin hỏi có gì có thể giúp anh?”

“Uhm” ngươi
đó chỉ chỉ máy IPAD trong tay , “Tôi dùng cái
này không có ảnh hưởng gì chứ?”

Cô hơi sửng sốt một chút, nói cẩn thận: “Vâng,
nếu anh cần dùng nhưng xin vui lòng tắt tín hiệu WIFI đi.”

“WIFI?” Anh ta
tay chống cằm, nháy mắt nhìn cô chằm chằm, “Tắt như thế
nào? Cô tới giúp tôi tắt một chút đi.”

Vẻ tươi cười của Tống Uyển Yểu đã sắp không còn giữ
được nữa , cô nhìn nhìn bốn phía, vừa rồi cô lại không để ý trong khoang hạng
nhất thật sự có một đám đàn ông mặc đồ tây trang toàn màu đen và bọn họ đều
đang nhìn cô, tệ hơn nữa là trên mặt vài người còn lộ ra vẻ tươi cười
không đứng đắn.

Chẳng lẽ thật sự là xã hội đen sao?

“Cô ơi.” Người
đàn ông quơ quơ tay trước mắt cô,“Nhanh chút đi, đến giúp
tôi tắt WIFI.”

Mặt Tống Uyển Yểu không chút thay đổi nhận lấy máy
IPAD, mở màn hình lên, tay cô run run thiếu chút nữa làm rơi IPAD xuống.
Màn hình nền IPAD hiện ra ảnh chụp một cô gái, cô liếc mắt một cái liền nhận ra
là ảnh chụp của cô khi còn trung học tham gia đàn dương cầm đang nhận giải
thưởng, vốn dán tại tủ kính trường học nhưng sau đó không biết bị ai trộm đi .

Cô nhắm mắt lại, anh ta dường như thực vừa lòng về
phản ứng của cô, vẻ tươi cười trên mặt tạm làm dịu đi nét căng thẳng. Cô mở mắt
ra, chỉnh thiết trí mặt biên, rất nhanh tắt tín hiệu.

Bước chân của cô lảo đảo chạy trối chết đến khoang
nghỉ ngơi, Sầm Tiểu lo lắng nhìn cô: “Cậu bị gì
vậy, sao sắc mặt lại kém như vậy?”

“Không có gì.” Cô hơi
bình tĩnh lại nói: “Cảm thấy hơi đói.”

Sầm Tiểu đưa cho cô một bao bánh bích quy: “Ráng
chịu chút đi, ăn toàn đồ ngọt, không lâu sẽ phì lên đấy.”

Cô cầm vài miếng bánh đi ra, tựa vào chỗ ngồi ngẩn
người, vừa được hơn hai mươi tuổi nhưng lần đầu cô cảm thấy sợ hãi đến lạnh
xương sống .

Ngày hôm nay giống như đặc biệt quá dài, mấy chuyến
bay kế tiếp Tống Uyển Yểu đều cảm thấy tâm thần không yên, vài lần thiếu chút
nữa hắt đồ uống trên người hành khách. Cũng may cô không gặp hành khách nào khó
đối phó như vậy, sau khi cô xin lỗi người khách kinh ngạc tròn hai mắt nhìn cô
cũng không nói thêm gì nữa.

Hôm đó chuyến bay cuối cùng kết thúc là nửa đêm mười
hai giờ, cô kéo vali nhỏ cùng đồng sự từ biệt sau đó đi đến bãi đỗ xe. Mới vừa
đi đến trước mặt chiếc miniCooper của cô, cửa xe bên trái đột nhiên mở ra, cô
vừa quay đầu lại đã bị một đôi tay giữ cố định ở cửa xe.

Cô sợ tới mức giật mình, liền thấy người đàn ông khó
đối phó đó dùng một loại ánh mắt đánh giá con mồi từ trên cao nhìn xuống nhìn
cô, cô nghe thấy tên mình từng chữ một nhả ra từ răng nanh của anh ta, dường
như khó có thể ngăn chặn ý thù hận, lại pha một chút lưu luyến triền miên
không rõ ràng:“Tống, Uyển, Yểu!”

Cô nghe da đầu căng thẳng đến run lên, nhìn qua trái
phải và quanh mình thực im lặng, chỉ có đèn đường cách đó không xa phát ra âm
thanh ong ong rất nhỏ. Trước mắt cô là người đàn ông cao lớn như bóng ma, mà
người đó rõ ràng có ý không tốt. Cô rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái tuổi còn
trẻ, trong đầu trong nháy mắt nảy lên tất cả tình huống đều là cùng loại “Biến
– thái” “Kẻ-giết-người-điên-cuồng” “Yêu-râu-xanh” linh tinh. Sự sợ hãi tích lũy
áp lực một ngày của cô trong nháy mắt bùng nổ, “Oa” cô bật
khóc , mở to hai mắt đẫm lệ hoảng sợ nhìn anh ta: “Anh,
anh… là ai? Muốn…muốn làm gì?”

Người đó thấy cô khóc thì ngẩn người, thuận thế thu
cánh tay đem cô ôm vào ngực, vỗ vỗ lưng cô: “Ôi chao, tại
sao muốn khóc liền khóc vậy? Cái này là bị dọa sao? Đừng khóc nha, tôi chỉ nói
giỡn với cô thôi.”

Khóc một lát, Tống Uyển Yểu rất nhanh phản ứng
lại. Người đàn ông này tuy rằng khủng bố nhưng giống như không có ác ý
với mình, cô thoát khỏi ngực của anh ta thật nhanh.

Vẻ mặt người đó giống như không muốn buông tay ra, ánh
mắt sáng ngời nhìn cô: “Tống Uyển Yểu, cô bị loạn trí
rồi sao, thực sự một chút cũng không nhớ rõ tôi ư?”

Tống Uyển Yểu xoa xoa nước mắt trên mặt, trong lòng
còn hơi sợ, quyết định trốn tránh, giả bộ một dáng vẻ thành khẩn:“Thực
xin lỗi, tôi thực không ấn tượng, tôi đoán anh là bạn cùng trường trung học của
tôi?”

Ngươi đó đánh giá biểu tình của cô, bỗng nhiên bật
cười:“Xem ra vẫn là người thành thật muốn bị
khinh bỉ, tôi nhớ cô nhiều năm như vậy, cô ngay cả nhìn cũng chưa liếc mắt tôi
lấy một cái, nếu cô muốn sớm như vậy, tôi cũng không phải phí sức lớn và khó
khăn như vậy để dọa cô.”

Đó là do anh quá rảnh rỗi, Tống Uyển Yểu tự động xem
nhẹ nửa câu đầu, dù trong lòng giận sôi trào nhưng trên mặt vẫn thực chân thành
nhìn anh ta.

“Được” người
đó nói, “Cô không nhớ rõ tôi, vậy cô còn
nhớ phong thư tình bị cô phê sửa kia không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui