Cuộc Sống Mỹ Mãn

Hàn Vệ Vũ xoay thân thể Tống Uyển Yểu lại đối diện
với mình, anh áp sát vào làm cho Tống Uyển Yểu nghĩ anh muốn hôn cô, lưng
của cô tựa vào cửa kính xe, trong lúc tiến thoái lưỡng nan cô cảm thấy hoảng sợ
không biết nên làm sao cho phải. Ai ngờ anh chỉ nhìn cô, đôi mắt đen như
mực nhìn cô chăm chú không bỏ sót biểu tình gì trên mặt cô.

Không bao lâu, Tống Uyển Yểu thu hồi ánh mắt cúi mặt
xuống, ngón tay Hàn Vệ Vũ nhẹ nhàng lướt qua hai má cô, trong giọng nói có chút
chân thành cùng nghi hoặc: "Vì sao chúng ta không thích
hợp?"

Tống Uyển Yểu nhìn anh một cái thật nhanh, lại cúi
đầu:"Nhà của tôi khẳng định sẽ không đồng
ý tôi tìm một, uhm, xã hội đen ."

"Phải không?" Hàn Vệ
Vũ nói, "Vậy nếu anh không phải xã
hội đen thì sao?"

"Tôi, tôi cũng không muốn." Tống
Uyển Yểu cảm thấy nghẹn lời, đột nhiên không biết làm sao có được can
đảm dùng sức đưa tay đấm anh, cô càng nói càng tức giận:"Tôi
không muốn, từ lần đầu tiên ở trên máy bay tôi nhìn thấy anh, tôi gặp anh thì
cảm thấy rất sợ hãi. Trong sách nói khi một người đàn ông yêu một người phụ nữ,
không phải sẽ đối xử tốt với cô ấy sao? Anh căn bản mặc kệ tôi có đồng ý
hay không, vô duyên vô cớ xâm nhập vào cuộc sống của tôi, buộc tôi phải
làm cái này làm cái kia. Nếu tôi không có rào chắn phía sau khiến anh không thể
trêu chọc vào, khẳng định anh sẽ càng quá đáng hơn, phải không? Từ đầu tới
cuối, anh có tôn trọng tôi lần nào không?"

Cô thật sự không rõ, cô luôn luôn tự do tự tại sống
theo ý mình, cuộc sống tự nhiên thoải mái, vì sao có thể trở nên khổ sở như
vậy.

"Anh đây phải làm thế nào thì mới tôn
trọng em?"

"Đừng tới tìm tôi nữa " Tống
Uyển Yểu nói: "Tôi không thích anh, cho dù
tôi muốn tìm bạn trai, tôi cũng phải tìm người tốt giống như ba tôi vậy, luôn
chăm sóc gia đình và yêu vợ con, người như anh vậy, thực sự biết cái gì
gọi là yêu sao?"

Hàn Vệ Vũ nghe hỏi ngẩn người, Tống Uyển Yểu nhân cơ
hội đẩy anh ra, nhanh chóng mở cửa xe bước ra ngoài.

Tống Uyển Yểu vào nhà, quần áo cũng không thay, ngồi
trên sô pha hờn dỗi một mình. Từ nhỏ đến lớn, cô xinh đẹp thông minh, bối cảnh
gia đình thuộc giới thượng lưu, bản thân lại không chịu thua kém, mặc kệ xuất
phát từ lý do gì, đều được mọi người chung quanh thương yêu và chiều chuộng cô,
ai ai cũng không hề áp bức cô, bao gồm chuyện người lớn giới thiệu những
người đàn ông xuất sắc cho cô, những người bị cô cự tuyệt đều không dây dưa
nữa, còn Hàn Vệ Vũ lại giống như tảng đá làm cô càng đá càng đau chân.

Từ đầu cô chỉ sợ anh, không dám phản kháng anh, nhưng
vì sao cô luôn rất sợ anh?

Đúng vậy, Tống Uyển Yểu bỗng nhiên có loại cảm giác đã
hiểu ra, vì sao cô phải sợ anh ta?

Đang nghĩ tới đây thì điện thoại trên bàn trà
vang lên, Tống Uyển Yểu nhìn nhìn dãy số, là mẹ cô: "Em
gái, buổi tối đến nhà bà nội con ăn cơm."

Gác điện thoại xong, cô đi chuẩn bị một chút,
đến gara tới chiếc minicooper của mình, khi đi ngang qua chiếc Porche 911, cô
còn nghĩ hiện tại Porche rất phổ biến sao, đợi chút, xe này tại sao nhìn
quen mắt như vậy?

Tống Uyển Yểu cố tình nhìn nhìn trong xe, ôi chao, cái
tên kia tại sao còn chưa đi? Trong xe Hàn Vệ Vũ đang ngẩn người, Tống Uyển Yểu
thấy trên mặt anh đều là vẻ buồn bã mất mát, đột nhiên có chút chột dạ.

Hàn Vệ Vũ cũng chú ý tới Tống Uyển Yểu đang ngó
nghiêng, ánh mắt anh vừa chuyển qua, cô nhóc liền như con thỏ nhỏ bị kinh sợ,
vội vàng quay đầu đi, chạy thật nhanh đến xe của mình trước mặt.

Tống Uyển Yểu lái xe một đường hướng về nhà bà nội,
còn xe của Hàn Vệ Vũ thì chạy theo ở phía sau không xa không gần, mặc kệ đèn đỏ
hay kẹt đường vẫn không để chiếc minicooper biến khỏi tầm nhìn.

Khi tới một ngã tư, một chiếc Audi A6 từ phần đường
bên cạnh đụng vào cửa xe bên phải của Tống Uyển Yểu, bởi vì khi vừa qua khỏi
đèn đỏ không bao lâu cho nên tốc độ của hai chiếc xe cũng không nhanh, chỉ đụng
nhẹ vào nhau.

Tống Uyển Yểu không hề đề phòng, cánh tay không
biết vì sao bị xước một đường, máu tươi chảy đầm đìa làm cô thêm hoảng hốt. Cô
một hơi rút gần nửa hộp khăn giấy chặn ở cánh tay mình, chợt nghe cửa xe bị
người đá ầm ầm. Cô dùng sức mở cửa xe, Hàn Vệ Vũ đứng ở ngoài xe
nhìn miệng vết thương của cô, sắc mặt thay đổi: "Tại
sao lại bị thương?"

Cô còn chưa nói gì, Hàn Vệ Vũ đã quyết định: "Đi,
đến bệnh viện."

Người lái xe Audi A6 cũng xuống xe, việc này nói thế
nào cũng là do anh ta chịu trách nhiệm, vốn thấy trên chiếc minicooper là một
cô gái vô cùng xinh đẹp, anh cảm thấy mình phải nên nói lời xin lỗi, chờ cảnh
sát đến giải quyết rồi bồi thường, khẳng định sẽ không có việc gì. Ai
ngờ, một chiếc Porche không biết từ nơi nào xuất hiện và chạy chậm đến,
từ trên xe một người đàn ông vội vã nhảy xuống, nhìn anh liếc mắt một cái, làm
tim anh run lên.

Tống Uyển Yểu vừa định phản bác, Hàn Vệ Vũ lại nói với
người kia: "Anh hãy ở chỗ này chờ
."

Tống Uyển Yểu nói: "Ê , anh.
. ."

"Ngoan" Hàn Vệ
Vũ một tay cầm cánh tay của cô, còn một tay ôm cả vai của cô, "Hiện
tại không phải lúc bốc đồng, để anh đưa em đi bệnh viện."

Người đàn ông phía sau vội kêu lên: "Ôi
chao, chuyện sao lại thế này, các người không thể đi nha."

Tống Uyển Yểu bị Hàn Vệ Vũ nửa ôm vào trong ngực
nên cảm thấy không được tự nhiên, vội vàng nói: "Đúng
rồi, đúng rồi, tôi cũng phải ở chỗ này chờ cảnh sát đến."

Hàn Vệ Vũ cau mày quay đầu nhìn vào mắt người đàn ông
kia: "Anh nói gì, cho anh ở chỗ này chờ,
anh còn bức xúc huh."

Tống Uyển Yểu đặc biệt không quen nhìn bộ dáng mãnh
liệt ngang tàng của anh, khiến người chán ghét , ghê tởm hơn là Hàn Vệ Vũ
căn bản không cho cô cơ hội nói không, trực tiếp nửa bắt buộc cô đưa đến chiếc
xe thể thao đậu ở ven đường: "Lên xe."

Cô cắn răng, lại phiền toái, miệng vết thương trên
cánh tay cũng đau càng lợi hại hơn . Hàn Vệ Vũ nghiêm túc nhìn mặt khăn trên
cánh tay của cô trên xuất hiện vết máu, biểu tình trên mặt tự nhiên lộ ra
vẻ nghiêm trọng làm trong lòng cô càng hoảng sợ.

"Lên xe." Hàn Vệ
Vũ ra lệnh cho cô, cô nhắm chặt mắt lại, tự an ủi, quên đi, không cần cùng anh
ta cãi nhau nếu không miệng vết thương của mình không khỏi được .

Xe Porche còn chưa chạy đi thì người bình thường đón
cô tan sở là Tiểu Nguyên dường như có quen biết với cảnh sát giao thông , cũng
không biết khi nào thì Hàn Vệ Vũ gọi điện thoại cho anh ta tới.

Đến bệnh viện, bác sĩ nhìn nhìn miệng vết thương, ngay
cả tiêm cũng không cần mà chỉ dùng cồn khử trùng, dùng băng gạc băng lại.
Hàn Vệ Vũ kính cẩn hỏi bác sĩ cần phải tiêm phòng uốn ván không, bác sĩ kia
tính tính thật nhẫn nại: "Yên tâm đi, miệng vết
thương sẽ không có việc gì, ngay cả sẹo cũng không lưu lại, thật sự không
có sao, như vậy đi, nếu quá hai ngày mà cánh tay của bạn gái cậu còn không
lành, cậu hãy tới tìm tôi."

Trở lại xe, Hàn Vệ Vũ vừa khởi động xe vừa nhịn không
được nói: "Em xem em, lái xe không cẩn
thận như vậy"

Tống Uyển Yểu đang ngồi sững sờ, nghe nói như thế thì
cảm thấy khó chịu: "Việc này sao có thể trách
tôi."

"Em lái xe không xem trái phải, chỉ
xem phía trước sao được?"

Tống Uyển Yểu oán hận trừng mắt anh, Hàn Vệ Vũ lập tức
phản ứng lại, vội vàng bổ sung: "Anh không phải trách em,
chẳng qua là ở đường lớn cần đặc biệt cẩn thận hơn một chút. Em xem vết
thương trên cánh tay em dài như vậy, nhìn thấy ghê người, làm cho người ta nhìn
không đành lòng, muốn anh nói còn không bằng bị trên người anh, anh còn có thể
không lo lắng bằng."

"Miệng vết thương trên người tôi sao
lại khiến cho anh không bớt lo?" Tống
Uyển Yểu vẫn tức giận, "Anh lợi hại quá, vừa rồi
chỉ nói mà có thể làm người khác sợ không dám hé răng, sao anh có thể ở
trong thành phố này đi ngang như vậy?"

Hàn Vệ Vũ liếc mắt một cái nhìn thấy trên khuôn mặt
nhỏ Tống Uyển Yểu nhắn tràn đầy vẻ tức giận và bất bình, không nhịn được
cười rộ lên: "Anh cũng không phải con cua
nha, làm sao đi ngang được. Nhắc tới thế lực lớn, anh khẳng định so với cô hai
họ Tống em còn thấp hơn. Dù anh là côn đồ xã hội đen cũng nhiều lắm chỉ có thể
làm tài xế cho em thôi.”

Tống Uyển Yểu "Hừ" một tiếng, quay đầu đi
không thèm nhìn anh.

Xe chạy ra đường cái, Hàn Vệ Vũ hỏi: "Em
muốn đi đâu?"

"Quay về nhà lớn đi."

"Uhm." Hàn Vệ
Vũ nói xong, lấy từ bên cạnh ra tờ giấy thông hành dán lên cửa kính xe.

Tống Uyển Yểu không thể nói gì hơn chỉ nhìn nhìn giấy
thông hành, người đàn ông này cũng thật đủ thần thông quảng đại nha, ngay
cả loại giấy thông hành này đều có thể muốn là có, thật sự làm cho
người ta không nói được lời nào.

Hàn Vệ Vũ cười như không cười: "Cho
dù anh là tên côn đồ thì cũng phải có chút bản lĩnh không phải sao? Bằng không
làm sao dám theo đuổi cô hai nhà họ Tống?"

Tống Uyển Yểu không nói hai lời, trực tiếp quăng cho
anh một cái lườm mắt.

Hàn Vệ Vũ chẳng những không có tức giận mà chỉ sờ sờ
cằm rất vui vẻ.

Chạy ngang qua trạm thu phí, Tống Uyển Yểu thấy xe của
anh chị cả của cô ở phía trước làm cô sợ tới mức co đầu rụt cổ lại. Hàn Vệ Vũ
cảm thấy kỳ quái nhìn cô: "Em làm sao vậy?"

"Anh chị cả của tôi ở phía trước, nếu
để họ thấy được thì tôi sẽ bị phiền toái."

Hàn Vệ Vũ vừa nghe liền tức giận, nói ra những lời nói
cũng không dễ nghe: "Xem em thật không có tương
lai, lớn như vậy còn sợ người lớn, chẳng lẽ sợ bọn họ biết em yêu sớm
sao?"

Thật bất ngờ Tống Uyển Yểu không hề phản bác: "Tôi
chỉ không muốn cho họ hiểu lầm tôi đang yêu đương mà thôi."

Hàn Vệ Vũ cảm thấy rất ngạc nhiên: "Em
cũng đã trưởng thành như vậy rồi mà còn không có bạn trai, người nhà em
không nóng ruột sao?"

Tống Uyển Yểu vừa nghe, mũi thiếu chút hừ một tiếng:"Cái
gì gọi là trưởng thành? Tôi mới hơn hai mươi, được không! Nhưng thật ra anh
còn lớn tuổi hơn tôi đó, cũng có thể coi như là người đàn ông cỡ chú hai rồi,
còn không có bạn gái, người nhà anh tại sao lại không nóng ruột vậy?"

"Gấp chứ, họ cùng anh giống nhau rất
gấp gáp, cho nên anh không phải chờ không kịp chạy đến theo đuổi em
sao?"

Tống Uyển Yểu nhìn khóe miệng Hàn Vệ Vũ mỉm cười
liền cảm thấy không đứng đắn, giống như dường như cô là ván đóng thuyền đã là
bạn gái của anh ta rồi vậy .

Xe dừng lại cách nhà họ Tống không xa ở
dưới tàng cây, Tống Uyển Yểu tặc lượi nhìn nhìn bốn phía rồi mới mở cửa xe,
thấy một cái đầu lấp ló sau cửa kính xe: "Buổi tối
tắm rửa chú ý đừng làm cho miệng vết thương dính nước."

Tống Uyển Yểu nhìn thấy người nhà họ Tống cách đó
không xa, gấp đến độ hận không thể đem cái đầu chướng mắt kia lôi vào trong cửa
kính xe: “Biết rồi, biết rồi."

"Còn nữa —— "

"A…" Tống
Uyển Yểu nhỏ giọng rít gào, "Hàn Vệ Vũ, anh có thể yên
lặng không?!"

Hàn Vệ Vũ tỏ vẻ vô tội: "Xe
của em nhất định phải sửa một thời gian, muốn anh đưa đón em cùng đi làm
không?"

"Không cần, không cần, tôi sẽ mượn xe
của chị tôi."Tống Uyển Yểu mặt mày đều nhăn lại: "Anh
đi nhanh đi!"

"Uhm" Hàn Vệ
Vũ nói, "Anh đi đây."

Nói xong lại còn làm loạn vô cùng hướng về phía Tống
Uyển Yểu khoa tay múa chân một chút: "Chờ điện
thoại của anh, ngoan."

Ngoan, ngoan cái đầu anh đó.

Tống Uyển Yểu đứng tại chỗ thở phì phò, vừa rồi
ở nhà cô còn quyết định về sau không cần sợ người đàn ông này, cũng thấy được hy
vọng thoát khỏi người đàn ông này, cảm thấy tương lại tươi sáng , nhưng còn
chưa qua bao lâu, sao cảm giác lại không ổn?

Cô dậm chân một cái, lại cảm thấy mình quá ngây
thơ, phẫn nộ quay người lại, liền nhìn thấy dưới cây cổ thụ không xa có một đôi
đang đứng hướng về cô cười sáng lạn. Cô kinh hãi: "Anh
chị cả. . ."

Chị cả cô Tống Nhược Yểu cười tủm tỉm hỏi: "Em
gái, vừa rồi người đó là ai vậy?"

Tống Uyển Yểu quyết định giả ngu: "Ai?
Người nào?"

"Chính là người kia đó." Tống
Nhược Yểu làm động tác , "Chờ điện thoại của anh,
ngoan. Ông xã, anh cũng nghe phải không ?"

Đinh Tiểu Hải cũng cười tủm tỉm, có thể thấy bộ dáng
ngượng ngùng như vậy của em gái thật không dễ dàng: "Đúng
vậy, em gái, vừa rồi người kia là bạn trai em huh? Tại sao em không giữ người
ta cùng nhau ăn một bữa cơm?"

Tống Uyển Yểu cúi đầu nghĩ nghĩ, tiến đến trước mặt
hai người: “Thật ra thì vừa quen không bao
lâu, còn đang cùng nhau tìm hiểu thêm, trăm ngàn lần đừng nói với mẹ
."

Tống Nhược Yểu còn đang do dự, giọng Đinh Tiểu Hải tha
hơi cao hơn một chút: "Em gái, tay em bị gì
vậy?"

Tống Uyển Yểu đang lo không thể đổi đề tài, liền nhanh
nhảu làm ra vẻ đáng thương hề hề đồng tình: "Hôm nay
rất không may, vừa sang đường đã bị một chiếc Audi đụng phải, chiếc minicooper
của em bị đụng hỏng rồi."

Tống Nhược Yểu rất khẩn trương: "Có
nghiêm trọngkhông?"

"Chỉ bị sợ hãi một chút, đừng nhìn
băng bó nhiều lớp, thật ra miệng vết thương cũng không có gì."

Đinh Tiểu Hải hỏi: "Sao không
gọi điện thoại cho mọi người? Sau đó xử lý như thế nào?"

Tống Uyển Yểu lắp bắp giải thích hàm hồ: "Vừa
vặn em có bạn ở đó, anh ấy giúp em xử lý, xe cũng do anh ấy người kéo đi sửa
."

"Uhm ~" Tống
Nhược Yểu không buông tha một cơ hội trêu chọc: "Bạn
bè của em ah."

Đinh Tiểu Hải hơi suy nghĩ nhìn Tống Uyển Yểu, em gái
này trưởng thành xinh đẹp như vậy nhưng cho tới bây giờ không thấy cô có cảm
tình với ai, hiện tại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông thật sự làm cho
người ta có chút kinh ngạc, anh thực lo lắng, không nhịn được nói: "Em
gái, cuộc sống này rất phức tạp, nhìn người nhất định phải nhìn cho
chuẩn."

Tống Nhược Yểu thật ra đối với em gái của cô thực yên
tâm: "Ai dám làm gì em gái, nói sau thì
em gái tinh ranh như vậy, ai có thể chiếm được tiện nghi của em gái chứ? để
xem, chỉ có em gái khi dễ người khác thôi."

Tống Uyển Yểu cười hơi miễn cưỡng: "Đúng
vậy, đúng vậy, mọi ngươi yên tâm đi."

Cô cảm thấy thật ấm ức, chẳng lẽ cô ở trong mắt người
nhà lại dữ dằn như vậy sao? Thật là có nỗi khổ cũng nói không nên lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui