Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử

Thành phủ tối nay cũng không bình tĩnh, toàn gia cao thấp đèn đuốc sáng trưng, người người vẻ mặt căng thẳng.

Thành Chương không ngừng đi qua đi lại trước cửa phòng Hướng Vân Cẩm, bên trong liên tiếp truyền ra tiếng kêu của Hướng Vân Cẩm, mỗi một tiếng kêu hắn liền dừng lại nhìn vào bên trong. Cách một cửa, tuy rằng cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng hắn lại hoảng hốt một cách khó hiểu.

Lần này, hắn tổng cộng gọi đến ba bà đỡ, vừa khéo trong đó một bà Vương họ đỡ đi ra, mặt đầy ý cười nói: "Nữ nhân sinh con luôn không dễ dàng. Đại nhân ngài cũng đừng quá căng thẳng, phu nhân thai vị tốt lắm, ta coi bộ dáng này, nửa đêm về sáng là có thể sinh ra, không chừng là một tiểu tử béo mập!"

Vương bà đỡ là Thành Chương định từ một tháng trước, khi Vương bà đỡ biết mình đỡ đẻ cho Thành phu nhân, còn từng lén hỏi thăm tình hình về hắn. Người bên ngoài luôn nói Thành Chương tốt, quan văn thanh liêm, bụng đầy thi thư, chức quan liên tục thăng, người kaij ôn hòa, quan trọng nhất chính là, hắn yêu nương tử.

Người bên ngoài nói đến Thành phu nhân, trong lời nói ít nhiều cũng mang theo chút khinh thường.

Nghe nói Thành phu nhân này nguyên bản xuất thân rất tốt, sau này không biết vì sao nương nàng xảy ra chuyện, bị hưu không nói, còn bị đưa vào nhà giam, bản thân Thành phu nhân cũng bị cha ruột gửi thư cắt đứt quan hệ cha con. Chuyện khác Vương bà đỡ không biết, nhưng chỉ cần một cái này, Vương bà đỡ đã cảm thấy Thành phu nhân này không quá thích hợp: đây là phải làm chuyện gì quá đáng thế nào mới có thể tức giận đến ngay cả cha mình cũng không cần.

Nhưng ngay cả như thế, Thành đại nhân vẫn không hưu thê, vẫn nâng niu trong lòng bàn tay.

Người bên ngoài cảm thấy Thành đại nhân chắc chắn là một người tốt, chỉ là mệnh không tốt, thê tử trước sao lại khó sinh mà chết. Thứ hai, cũng cảm thán vị Thành phu nhân này bát tự tốt, rơi xuống nông nỗi này còn có Thành đại nhân yêu.

Vương bà đỡ vốn không cho là đúng, nhưng hôm nay xem dáng vẻ này của Thành Chương, cũng cảm thấy vị đại nhân trẻ tuổi này thật đáng tin.

Nam nhân biết yêu thương thê tử nhất định sẽ không quá xấu.

Vương bà đỡ nghĩ vậy, lại trấn an Thành Chương nói: "Đại nhân ngài yên tâm đừng lo."

Bên trong Hướng Vân Cẩm lại thêm một tiếng hét dài, Vương bà đỡ tự thì thào: "Thế này không được rồi, bây giờ đã kêu to, khi sinh sẽ không còn sức nữa."

Bà nói tiếng cáo từ, xoay người vào phòng nhìn Vân Cẩm.

Thành Chương thong thả bước hai bước, lại quay đầu nhìn vào trong phòng, bên trong không biết có phải Hướng Vân Cẩm đau đến cực điểm hay không, cao giọng hô: "Phu quân, phu quân, ta không được...."


Thành Chương nắm chặt nắm tay, tại chỗ thở dài, nâng bước chân bước vào trong, mắt thấy sắp xông vào, Vương bà đỡ vội vàng ngăn lại nói: "Đại nhân không được đâu! Phòng sinh là xúi quẩy nhất, nam nhân không thể tiến vào! Phu nhân ở đây đã có chúng ta rồi!"

Bà vừa nói, vừa đẩy Thành Chương ra ngoài, Thành Chương nghe bên trong có người hô: "Phu nhân ngài nên dùng thêm ít sức nữa. Ngài xem đại nhân yêu ngài bao nhiêu, nếu ngài sinh đứa bé mập mạp, đây mới gọi là dệt hoa trên gấm. Đúng đúng, dùng sức.... Nước ấm đâu, nước ấm đâu rồi!"

Bên trong lại là một trận hỗn loạn, Thành Chương lo lắng đi loạn tại chỗ, trực tiếp muốn cào tóc mình.

Cảnh tượng này nhìn quen mắt như vậy, cực kỳ giống cảnh tượng Uyển Uyển sinh con hai năm trước. Chỉ là Uyển Uyển không thuận lợi như vậy, hắn xông vào nắm tay Uyển Uyển, trên đầu Uyển Uyển tất cả đều là mồ hôi, còn nỗ lực mỉm cười nói với hắn: "Phu quân, ta muốn sinh cho chàng một đứa nhỏ mập mạp!"

Trong lòng hắn xúc động, nắm tay Uyển Uyển, nỗ lực nói câu: "Uyển Uyển, ta chờ nàng và đứa nhỏ!"

Ha ha, nữ nhân đó, sắp chết rồi nhưng vẫn lạnh nhạt làm bộ như thâm tình.

Ánh mắt mê loạn của Thành Chương có một tia tỉnh táo. Đúng vậy, nữ nhân, thật sự là con hát trời sinh.

Hắn cùng Uyển Uyển diễn cả đời, thẳng đến khi tự tay dùng một chén súp đưa nàng đến trong tay Diêm vương.

Quá trình sinh đứa nhỏ, quả đúng là tràn đầy nguy hiểm.

Hai tay Thành Chương giao nhau, căng thẳng đứng lên: mười năm trước hắn ngầm tìm nhiều danh y, đều nói hắn không thể sinh. Mấy năm nay hắn dựa vào thuốc đại phu cho để chống chuyện phòng the, vốn cũng bình an vô sự.

Chỉ là hắn động tâm với Uyển Uyển, Uyển Uyển lại cùng người khác có đứa nhỏ - ha ha, lúc ấy không nên ra tay quá nặng, tốt xấu gì cũng nên giữ lại đứa nhỏ. Tuy rằng không phải của mình, nhưng nuôi cũng không tệ. Nuôi nữ nhi cũng sẽ không tranh giành gia sản, còn có thể bịt miệng thế gian, cuối cùng sẽ không có ai hoài nghi khả năng sinh đẻ của hắn.

Trước khi đi Uyển Uyển nói gì nhỉ.... Thành Chương thậm chí có chút nhớ không ra.

À đúng, nàng nói một câu.

"Thành chương, bây giờ ta mới hiểu được, ngươi căn bản không thể được coi là một nam nhân, không, ngươi từ đầu đã không được tính là con người."


Những lời này xúc động hắn, hại hắn không cẩn thận, bắt tay đặt lên cổ nàng.

May mắn lúc đó không có người chú ý đến.

Aiz, chỉ tại lúc đó tức giận quá. Tức đến mất đi lý trí, thật không nên - nhưng là ai dám nói hắn không phải nam nhân, ai dám? Hắn tiền đồ một mảnh sáng rọi, bên ngoài không có người nói hắn nửa câu không đúng!

Đứa nhỏ á? Ha ha....

Thành Chương căng thẳng đứng lên, nhìn về phía trong phòng Hướng Vân Cẩm: lần này, nhất định phải giữ đứa nhỏ lại.

"Súp!" Bên trong bà đỡ hô to, thành công kéo Thành Chương từ trong dòng suy nghĩ về.

Thành Chương khóe miệng cong cong, không đến một lát thì nghe thấy thanh âm đứa nhỏ được sinh ra, trong đó một bà đỡ chạy ra báo tin vui, phúc thân mình nói: "Chúc mừng đại nhân đến quý tử, là một tiểu tử béo mập ba cân tư."

"Ta được nhi tử rồi! Ta được nhi tử rồi!" Thành Chương ngửa đầu cười to, ôm lấy đứa nhỏ nhìn, a, mặt mày này, quả thực vô cùng giống Vân Cẩm.

Rất tốt rất tốt, giống Vân Cẩm là được. Như vậy ai cũng sẽ không biết, đứa nhỏ này vậy mà lại không phải của hắn.

Bên này bà đỡ đang báo hỉ, bên kia Vương bà đỡ vừa rồi vẫn còn trấn định tự nhiên cũng chạy ra: "Chuyện lớn không tốt! Phu nhân rong huyết rồi!"

Vương bà đỡ cả đời đỡ đẻ vô số lần lúc này cũng bị hoảng thần, mới vừa rồi tất cả vẫn thuận lợi, đứa nhỏ cũng đã sinh ra, Thành phu nhân lại đột nhiên rong huyết.

Rong huyết không phải lần đầu tiên bà gặp, nhưng là rong huyết mà không có dấu hiệu báo trước thì lần đầu tiên bà gặp.

"Đại nhân, chuyện này...." Vương bà đỡ thất thần, thấy Thành Chương ôm đứa nhỏ cũng là vẻ mặt ngây dại, đến khi hoàn hồn, Thành Chương giao đứa nhỏ trong tay cho bà đỡ, vội vàng nói với quản gia: "Mau đi mời đại phu!"


Thành Chương cất bước to đi vào trong, vừa vào liền ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, Hướng Vân Cẩm tóc đen tán loạn nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp, chỉ là lúc này sắc mặt nàng tái nhợt đến cực hạn. Bà đỡ sớm đã không có biện pháp, chỉ có thể chờ đại phu đến cứu, lúc này chỉ có thể lặng lẽ lui ra. Thành Chương có một giây hoảng thần, chỉ cảm thấy lúc này Vân Cẩm cực giống Uyển Uyển khi đó, đẹp như nhau - cũng tiện như nhau.

Hắn nâng tóc Vân Cẩm lên, cúi đầu nói một tiếng: "Sao lại biến thành như vậy rồi."

Vân cẩm cho rằng hắn đau lòng mình, lập tức rơi lệ, rong huyết là có ý gì, Vân Cẩm biết. Nhưng lúc này nàng ngay cả khí lực để buồn cũng không có,

sững sờ nói câu: "Phu quân đừng sợ."

"Ta không sợ...." Thành Chương thay àng lau mồ hôi, thấp giọng nói: "Ta sẽ chăm sóc tốt con của nàng và biểu ca nàng, Vân Cẩm."

"....."

"Chàng đang nói gì vậy, phu quân." Vân Cẩm quá mệt, cho rằng chính mình nghe nhầm.

"Nàng biết mà, Vân Cẩm, đứa nhỏ này khôn có khả năng là của ta." Thành Chương vẫn thâm tình như trước.

Giọng điệu dịu dàng, nói ra lời nói khoét tâm sâu nhất.

"Phu quân..." Hướng Vân Cẩm bắt đầu run rẩy, muốn sờ mặt Thành Chương, nhưng là khuôn mặt này rõ ràng ở ngay trước mắt, lúc này lại xa như vậy.

"Ta chưa bao giờ nói cho nàng biết, thật ra ta không thể sinh con nhỉ. Vân Cẩm, từ lúc vừa bắt đầu ta đã biết đứa nhỏ này không phải của ta. Nàng xem, ta đối nàng thật tốt, mặc dù không phải con của ta, ta cũng vẫn sẽ nuôi hắn lớn lên. Vân Cẩm, nàng đi đi."

Thành Chương nắm tay Vân Cẩm, trên mặt là vẻ thâm tình không đổi: "Nàng giống Uyển Uyển quá, Vân Cẩm. Rõ ràng lớn lên không giống nhau, nhưng là nàng giống nàng ấy, mặc dù nội tâm xấu xa, nhưng trên mặt lại vân đạm phong khinh như nhau, cười lên giống như tiên nữ. Khi ta gặp nàng lần đầu tiên ta đã nghĩ, có lẽ nàng và Uyển Uyển mới là tỷ muội ruột.

"....." Ánh mắt Hướng Vân Cẩm dần tan rã, khi ánh mắt đọng lại, hận ý lại vương ở trên mặt.

Nhưng Thành Chương vẫn không hề phát hiện, nỉ non như cũ.

"À, đúng, nàng không biết Uyển Uyển, nàng ấy chính là thê tử đầu tiên của ta, nàng cùng nàng ấy có duyên, bởi vì nàng ấy cũng là khó sinh mà chết. Bát súp đó, à, đó chính là ta đặc biệt nấu cho hai người...."

"Thành Chương, ngươi...." Vân Cẩm ho một hồi, kém chút thở không nổi. Nhưng là nam nhân trước mắt vào lúc này lại thất thần, ánh mắt không biết dừng ở nơi nào.


"Uyển Uyển, Uyển Uyển nàng hãy nghe ta nói, nàng đừng ngủ. Dạo này ta hay mơ thấy nàng, nàng dẫn theo nữ nhi của nàng, đứng ở nơi đó mắng ta.... À, không Uyển Uyển, ta yêu nàng mà...."

"....."

"Nàng xem, Uyển Uyển, ta đưa Vân Cẩm xuống đó cùng nàng rồi! Lần đầu tiên khi ta gặp nàng, nàng vẫn còn là tiểu cô nương, có một tay đàn cầm rất hay. À đúng, cũng giống Vân Cẩm, nàng ấy cũng biết đánh đàn...."

"....."

"Uyển Uyển, ta hối hận, đúng ra ta nên giữ nữ nhi của nàng lại. Thế gian này bẩn như vậy, ta giữ nàng lại, để nàng khổ cùng ta, như vậy, nàng có xuống đấy dưới cũng không quên được ta. Nhưng là giờ ta không sợ nữa, ta có nhi tử, Vân Cẩm sinh cho ta...."

"Thành Chương, ngươi không phải nam nhân..." Vân Cẩm gần như run rẩy, nói ra một câu cuối cùng.

Nhưng là Thành Chương vẫn không có cảm giác, chỉ tự nỉ non nói: "Nàng xem, sao nàng lại như vậy. Ta không phải nam nhân thì là cái gì, ta là tướng công của nàng mà, Uyển Uyển...."

Khi đại phu từ bên ngoài vội vã chạy vào, Thành phu nhân đã qua đời, chỉ là trợn to hai mắt, nhìn qua có chút đáng sợ. Thành đại nhân được người bên ngoài khen sủng thê như mạng lúc này ánh mắt có chút mê mang, tay nắm chặt tay Thành phu nhân, miệng không biết đang nói cái gì.

Đại phu nghĩ chắc là do hắn khổ sở quá độ, ở bên cạnh gọi: "Thành đại nhân, Thành đại nhân...."

Thành Chương rùng mình một cái giống như đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, thấp giọng kêu: "À, Vân Cẩm..."

Tiếng nói quá nhỏ, đại phu cũng không nghe rõ, chỉ nghe được câu 'đáng tiếc', hắn đứng dậy, im lặng đứng trước mặt Hướng Vân Cẩm, đại phu nhìn thấy từ trong mắt hắn rơi xuống mấy giọt nước mắt trong suốt, nhưng cũng không ngăn cản, mặc nó rơi xuống. Rồi sau đó, hắn nhẹ nhàng, nhẹ nhàng vươn tay, cực hạn ôn nhu sửa sang lại tóc cho Vân Cẩm, sau đó, hắn rút khăn tùy thân mang theo ra, tỉ mỉ lau tay một lần, cuối cùng đắp chiếc khăn đó lên mặt Hướng Vân Cẩm.

Đại phu không lý do rùng mình một cái, nhất cử nhất động vừa rồi rõ ràng là lời cáo biệt cuối cùng của một nam nhân yêu thê như mạng đối thê tử,nhưng ông lại thấy quỷ dị.

Hết việc của mình, ông vội vàng cáo biệt, trước khi rời đi, lại thấy Thành Chương ôm con, cô độc đứng trong sân, tấm lưng kia mười phần tiêu điều.

"Nghiệp chướng mà," Đại phu nói thêm, "Đáng thương đứa nhỏ kia."

Đứa nhỏ trong lòng Thành Chương hơi động đậy, khóe miệng Thành Chương cong lên một nụ cười nhẹ nhàng, mang theo chút thương xót, cũng mang theo chút thoải mái.

Hắn cười nói: "Con à, thế gian này dơ bẩn, con hãy ở lại theo giúp ta đi một chuyến nhé."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận